Thanh Long Đồ Đằng
Chương 67 : Hiếu kính
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Vu Điền vương sửng sốt, Toa Đạt Lệ công chúa cũng sửng sốt, dung nhan xinh đẹp nháy mắt trắng bệch.
“Phải không,” Hoàng đế vui vẻ hỏi: “Phục Đồ Hùng?”
Vu Điền vương tuy rằng phục phịch, nhưng tư duy cùng phản ứng đều rất nhanh nhạy. Chỉ sau một nháy mắt kinh ngạc, lập tức trong lòng đảo chiều, cao giọng nói: “Phải, bệ hạ vạn tuế! Ta nguyện đem nhi nữ kính hiến cho ngài, Vu Điền quốc toàn tâm toàn ý trọn đời quy thuận Đại Đường!”
Hoàng đế cao giọng cười to, tiến lên tự tay đem Vu Điền vương nâng dậy.
Toa Đạt Lệ nước mắt vòng quanh, lại mạnh mẽ cố nhịn không rơi xuống, thốt lên một tiếng “cha” yếu ớt, nhỏ như tiếng muỗi kêu. Ngay sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Đan Siêu, trong ánh nến một đôi mắt xán lạn như minh châu, nước mắt rốt cục rơi xuống gương mặt non mịn.
Đan Siêu mặt không gợn sóng mà cùng nàng đối diện, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
………….
“Hoàng đế tuổi đã gần tri thiên mệnh, vậy mà còn chủ động mở miệng muốn Vu Điền công chúa chỉ mới đôi tám xuân xanh, thật sự là…”
[(*) tri thiên mệnh: hơn năm mươi tuổi]
Cung yến sau khi chấm dứt, quần thần đồng loạt rời đi. Tạ Vân cùng Dương Diệu Dung sóng vai xuyên qua quảng trường rộng lớn của Trường Nhạc cung.
Phía trước thị nữ cầm theo đèn lồng dẫn đường cũng cách khá xa, lại thêm phong hàn lộ trọng, cũng không thể nghe rõ tiếng than thở của Dương Diệu Dung. Tạ Vân nhìn xung quanh không người, mới nói: “Thiên hậu hiện giờ lười đối phó tiểu cô nương, gả cho Hoàng đế so với gả cho vị Thái tử kia của chúng ta là may mắn hơn nhiều. Ngươi bớt tranh cãi đi.”
Dương Diệu Dung ngạc nhiên nói: “Làm Lương đệ của Thái tử có cái gì không tốt?”
Nàng đợi nửa ngày không nghe tiếng đáp lời, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong bóng tối chập choạng, sắc mặt Tạ Vân có chút vi diệu.
“… Ai, tại sao không nói?”
“Thái tử điện hạ thân có yếu tật. Mấy năm gần đây mỗi khi ho ra đều ra máu. Thánh thượng mấy lần ý muốn nhường ngôi đều vì nguyên nhân đó mà không thể. Hai năm trước, Thánh thượng đi Đông đô, lệnh cho Thái tử ở Trường An giám quốc. Kết quả là hết thảy chính sự lớn nhỏ đều bị giao cho Đông Cung tâm phúc như Mang Chí Đức, Trương Văn Quán. Thái tử vậy mà hoàn toàn không hề hỏi tới…”
Dương Diệu Dung cắt ngang Tạ Vân: “Ý của ngươi là gả cho Thái tử khả năng sẽ trở thành quả phụ?”
Ngay sau đó nàng lại suy nghĩ một khắc, phân phó quản sự nương tử: “Đi thỉnh Thái y đến phủ bắt mạch cho Tạ Thống lĩnh – Không, hãy nói là ta thân thể không thoải mái, đừng nói là đến chẩn cho Tạ Thống lĩnh, cũng đừng kinh động người bên ngoài.”
Trong lòng quản sự nương tử không khỏi đối với vị phu nhân chưa vào cửa này nhìn với cặp mắt khác xưa, vội vàng lên tiếng trả lời lui ra.
Giờ phút này Dương Diệu Dung còn đang nghĩ mãi chưa ra. Kết quả nàng rửa mặt xong, tiến đến phòng khách dùng điểm tâm. Mới vừa vào cửa đã được một phát sét đánh giữa trời quang đầu tiên trong ngày nghênh đón –
Trong khách phòng một loạt hạ nhân đang cung kính quỳ, tất cả đều là lạ mặt, xem ra cũng không phải người Tạ phủ.
Đám hạ nhân đó động tác đều tăm tắp, tất cả đều hai tay giơ lên cao nâng một cái khay gỗ mun chạm vàng. Trong các khay đều là hoàng kim bảo thạch, trân châu phỉ thúy, ngoạn khí tranh chữ cái gì cần có đều có, đem nguyên bản phòng khách Tạ phủ thập phần tôn quý thanh nhã càng chiếu rọi đến huy hoàng chói lọi, quả thực khiến người không mở được mắt.
Dương Diệu Dung sớm đã ở trong nội khố Tạ phủ nhìn quen trân bảo, giờ phút này cũng không khỏi trợn mắt há miệng, đầy đầu mờ mịt, ngốc lăng tại chỗ: “Đây là …”
Quản gia chính là đang đầy mặt lo lắng mà cùng người tới thương lượng cái gì, vừa thấy Dương Diệu Dung, nhất thời giống như gặp được cứu tinh, vội chạy lại hành lễ: “Dương cô nương! Cô nương tới vừa lúc, Trung Võ tướng quân phủ cách vách mới sáng sớm đã đưa lại đây mấy thứ này, nhất định để chúng ta chọn trước, ngài nói đây quả thực là…”
Hơn nửa năm trước, quản sự thị nữ Cẩm Tâm rời Tạ phủ đi Bắc Nha, quản gia mới đề bạt liền có chút chưa được lão luyện, dưới tình thế cấp bách ngay nói cũng nói không rõ. Dương Diệu Dung cảm thấy bất đắc dĩ, đang muốn bảo hắn thở sâu rồi chậm rãi nói, lại nghe phía sau truyền đến một thanh âm mỏi mệt: “Đây là có chuyện gì?”
Mọi người vừa quay đầu lại, Tạ Vân đang vượt qua ngưỡng cửa, tóc dài tùy ý cột sau người, sắc mặt có chút uể oải của người sau khi say.
Người trung niên vừa rồi cùng quản gia nói chuyện mắt sáng lên, vội vàng tiến đến, thi lễ thật sâu, thần thái cực kỳ cung kính: “Thỉnh an Tạ Thống lĩnh! Thật là may mắn được gặp ngài! – Tiểu nhân họ Trần, là nhị quản sự của Trung Võ tướng quân phủ; Sáng nay bỉ phủ nhận được Thiên hoàng Thiên hậu ân trọng, từ trong cung ban thưởng xuống rất nhiều đất đai cùng tài vật. Sau khi Tướng quân xem qua liền nói, mình là người hành quân đánh giặc, cần dùng mấy cái gia sản này làm gì? Liền sai chúng ta đưa tới quý phủ thỉnh Tạ Thống lĩnh chọn trước, để bù đắp cho việc Tướng quân mấy năm nay rời xa Trường An, không thể nào ở trước mặt ngài hầu hạ… Thỉnh ngài xem qua!”
Trần nhị quản gia trong ánh mắt sợ hãi của mọi người quay người lại, từ một hạ nhân bên cạnh người tiếp lấy một cái khay che vải đỏ, vẻ mặt tươi cười xốc lên.
Liên tiếp tiếng hút khí âm thầm vang lên, chỉ thấy trên chiếc khay kia rành rành đều đầy ắp thư quyển, tất cả đều là khế ước đất đai!
Tạ Vân không nói gì, cũng không có động tĩnh gì.
Nếu như nói tối hôm qua sắc mặt của y chính là âm tình bất định, giờ phút này liền thật sự một tia biểu tình tìm cũng không ra. Y giống như là một pho tượng hoàn hảo không tỳ vết mà lại cực độ tối tăm, thậm chí ngay độ cong lông mày đuôi mắt, cùng làn mi thật dài rủ xuống dưới, cũng không thể che dấu ánh mắt lạnh lùng làm người ta sợ hãi.
“Tướng quân các ngươi phân phó…” y từ trong hàm răng nghiến chặt, từng chữ từng chữ thong thả rõ ràng mà nói “…để ta chọn trước?”
Trần Nhị quản gia rụt cổ, gương mặt to béo đầy vẻ tươi cười: “Dạ, dạ, dạ, không sai! …Tướng quân nói thỉnh ngài tùy ý lựa, chỉ cần ngài có thể vui lòng, cho dù để toàn bộ ở lại Tạ phủ cũng không sao, dù sao cũng là giống nhau! Thỉnh ngài!”