Thanh Long Đồ Đằng
Chương 68 : Xương cá
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Tạ Vân rốt cục đứng dậy, theo một loạt khay thật dài kia đi đến.
Ngự tứ tài vật cơ bản đều là một dạng giống nhau, Đan Siêu phỏng chừng đã suy xét đến độ to lớn của hoa sảnh Tạ phủ, đem hoàng kim châu báu tùy tiện một đống, dẫn đến mỗi khay dâng lên đều kim bích huy hoàng rực rỡ lại còn đầy ắp.
Nhưng mà giờ khắc này sắc mặt Tạ Vân so với đôi trân châu thật lớn kia còn trắng hơn, thậm chí ngay cả ba hộp cáp huyết thạch tràn đầy kia cũng không rọi lên được chút sắc hồng; Cả hoa sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nín thở, chỉ thấy y trầm mặc một vòng dừng chân, đứng lại trước một cái khay ở hàng đầu.
Trong khay kia rõ ràng là một cành san hô đỏ thắm sặc sỡ loá mắt. Tạ Vân nhìn chằm chằm vào san hô, gằn từng chữ: “… Tướng quân các ngươi hôm nay quên uống thuốc sao?”
“Đa tạ… đa tạ thống lĩnh quan tâm!” Trần nhị quản gia nhất thời cảm động đến rơi nước mắt: “Chính là Tướng quân thân thể cường tráng, tạm thời không cần uống thuốc, thỉnh thống lĩnh yên tâm!”
[hihi…anh quản gia này được a…]
Tạ Vân đột nhiên nắm lên một vật trong khay san hô, liền hướng mặt đất quẳng xuống: “Hết thảy mang cút về cho ta!”
Trần nhị quản gia tựa như một con thỏ béo tránh cung tên, nháy mắt lủi tới nắm chắc tay Tạ Vân cản lại: “Thống lĩnh! Đồ vật ngự tứ không thể tổn hại. Ngàn vạn xin thống lĩnh thủ hạ lưu tình …!”
Hết thảy hạ nhân đều mặt mày biến sắc. Chỉ thấy Tạ Vân bị hắn liều mạng ngăn trở, động tác liền hoãn hoãn. Vật kia được Trần nhị quản gia nhanh chóng lấy xuống, trân trọng mà đặt lại trong khay.
Dương Diệu Dung tập trung nhìn vào, chỉ thấy vật kia lại là một cái bình pha lê nho nhỏ.
Bình pha lê tuy rằng sang quý, nhưng không phải hiếm thấy, đặt ở trên núi san hô vô giá liền càng có vẻ ảm đạm. Làm cho nàng kỳ quái chính là, bên trong bình thế nhưng có một bó hoa, cánh trắng nhụy xanh, tuy rằng đã khô héo, nhưng vẫn có thể nhìn ra tinh xảo khéo léo.
“Nếu chưa uống thuốc liền trở về uống đi!” Tạ Vân cả giận nói: “Biến!”
Trần nhị quản gia ăn gan báo cũng không dám lỗ mãng nơi cấm quân thống lĩnh phủ, chỉ đành trưng ra vẻ mặt đau khổ, không ngừng tươi cười bồi tội, cúi đầu khom lưng mà dẫn người đi.
Một đám hạ nhân vội vàng rời khỏi hoa sảnh, quản gia Tạ phủ đang chần chờ không biết nên đi tiễn hay không, lại nghe Tạ Vân cắn răng nói: “Quan môn tạ khách! Đám người Trung Võ Tướng quân phủ lại đến, lập tức đuổi ra cho ta!”
[(*) quan môn tạ khách: đóng cửa miễn tiếp khách]
Quản gia trong tâm nói, tân quý nhân gia đệ nhất kinh thành, chạm tay có thể bỏng, chẳng lẽ lại vỗ vào mặt không kiêng nể gì như vậy hay sao? Nhưng ai cũng không dám ở dưới cơn thịnh nộ của Tạ Vân mà hỏi lại, chỉ đành chần chờ nói: “Dạ… dạ, tiểu nhân nhất định, nhất định làm theo…”
Tạ Vân cơn giận còn sót lại chưa tiêu, không dùng cả điểm tâm, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Dương Diệu Dung nhìn bóng lưng của y lập tức bước ra cửa, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Lực tay của Tạ Vân… lại nhu hòa như vậy sao?
Tạ Vân nếu thật sự thịnh nộ đập xuống, Trần nhị quản gia cho dù mang hết khí lực từ khi bú mẹ gộp lại cũng ngăn không được, lại làm thế nào đem bình thủy tinh từ trong tay cấm quân thống lĩnh gỡ xuống chứ?
“Dương cô nương…Dương cô nương?” Dương Diệu Dung vừa hồi thần, chỉ thấy quản gia mày ủ mặt ê mà đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ngài xem, có cần gọi đám người Trung Võ Tướng quân phủ lại không? Bọn họ lễ phép mà đến, lại bị thẳng mặt đuổi đi…”
Tiếng thở dài thương cảm mà dài lâu, Dương Diệu Dung trong lòng không khỏi hơi hơi xao động, theo bản năng liền bật thốt lên hỏi: “Sư phụ ngươi kỳ thật vẫn là thực quan tâm ngươi, vì sao hiện tại nháo đến không đội trời chung?”
“Bởi vì Thái tử đi,” Đan Siêu nói.
Dương Diệu Dung lập tức cứng đờ.
Đan Siêu giống như không phát hiện sắc mặt nàng thay đổi rõ ràng, vừa đi về phía trước, vừa mỉm cười nói: “Sư phụ đi theo Thiên hậu nhiều năm, sớm đã có tình nghĩa không giống bình thường. Nhưng người ngoài nhìn vào, lại thấy ta đứng ở bên phe Thái tử. Tuy rằng sư phụ mấy lần nghiêm lệnh ta giữ một khoảng cách với Đông Cung, nhưng nếu là ta thật sự làm như vậy, ngày sau Thái tử đăng cơ thanh toán nợ cũ, còn ai có thể ở trước mặt tân quân bảo hộ sư phụ? Bởi vậy những năm gần đây có nhiều hiểu lầm, từ từ thành cục diện mâu thuẫn nặng nề như hôm nay.”
Dương Diệu Dung nhẹ giọng nói: “Ta cũng hiểu được Thái tử… không phải là người xấu…”
Thái tử không phải là người xấu, vậy người xấu lại là người nào?
Ai cũng không đem đáp án mà nói ra miệng.
Bọn họ sóng vai tiến vào mái hiên hậu viện. Trên bàn sớm đã bày đầy thức ăn rực rỡ muôn màu, có hai chén cơm gạo trắng tản mát ra hương khí ấm áp.
“Thái tử nhân thiện tri lễ, đúng là người tốt. Nhưng thế lực nơi kinh thành rắc rối phức tạp, Dương cô nương chớ nên bởi vậy mà khuyên nhủ Tạ Thống lĩnh thay đổi đường lối, nếu không sẽ rút giây động rừng, cấm quân thống lĩnh phủ sợ là liền nguy trong sớm tối.”
Đôi đũa của Dương Diệu Dung nhất thời ngừng lại, chỉ thấy Đan Siêu ngồi đối diện mình, chính là đang tỉ mỉ gỡ xương cá, hòa nhã nói: “Trước mắt Thánh Thượng có ý muốn truyền ngôi, phản ứng của Thiên hậu càng phát ra kịch liệt. Trong thành Trường An đúng là thời điểm thế cục tối khẩn trương. Sư phụ là người thân duy nhất trong cuộc đời này của ta. Trước kia cũng vậy, tương lai cũng vậy. Thái tử bên kia không quản phát sinh cái gì, ta đều sẽ dốc hết khả năng bảo vệ an nguy cho sư phụ.”
Dương Diệu Dung thẳng cho đến lúc này mới chân chính động dung, nhất thời nói không ra lời, một lúc lâu mới thấp thấp gọi câu: “Trung Võ tướng quân…”
“Đến, ăn chút cá.”
Đan Siêu đem một khối thịt cá tuyết trắng màu mỡ gắp đến trước mặt nàng. Dương Diệu Dung tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện Đan Siêu ở trước mặt mình đặt xuống một cái chén nhỏ, đem toàn bộ thịt cá đã gỡ xương tẩm đầy nước canh đặt ở bên trong, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngài đây là đang làm cái gì? Ra lệnh cho hạ nhân gỡ xương là được rồi!”
“Tạ Thống lĩnh thích ăn cá,” Đan Siêu nhu hòa mà nói, “Hạ nhân gỡ xương không sạch sẽ, sợ bị thương trong miệng, vẫn là để ta làm đi.”
Dương Diệu Dung sững sờ trên ghế ngồi.
Đúng lúc này thị nữ vén màn đi vào, doanh doanh cúi người: “Dương cô nương, Tạ Thống lĩnh trở về!”
Tạ Vân đem áo choàng bằng lông cáo trắng tuyết ném cho quản gia, sải bước đi đến. Hai tay áo rộng của y cuồn cuộn nổi lên gió tuyết, trên gương mặt tuấn tú như mang sương lạnh, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không hề có nét vui giận, thẳng băng băng mà nhìn Đan Siêu, lời nói lại là đối quản gia: “Ta không phải đã nói, người của Trung Võ tướng quân phủ tới, một mực đuổi ra hay sao?!”
“Tạ Vân!” Dương Diệu Dung lập tức đứng dậy quát, trong thanh âm tràn đầy trách cứ: “Đan Tướng quân là khách quý ta lưu lại, tới cửa bái kiến có gì là không thể?!”
Tạ Vân đứng ở trước bàn cơm, đồng tử ép chặt thành đường. Mái tóc đen nhánh trên gương mặt thon dài, khóe mắt cong lên, khuôn mặt ngũ quan không tì vết, giống như một pho tượng lưu ly kìm chặt lửa giận.
Đan Siêu chậm rãi mà để đũa xuống đứng lên, hướng về y nhướng mày, bước đến gần rồi cười nói: “Sư phụ, ngươi trở về a!”