Thanh Long Đồ Đằng
Chương 69 : Mật chỉ
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Trong mái hiên lặng ngắt như tờ. Tạ Vân cùng Đan Siêu giằng co thật lâu, người trước ánh mắt nổi lên gió lốc khó hiểu, người sau lại khí định thần nhàn.
Dương Diệu Dung nhẹ giọng cảnh cáo: “Tạ Vân!”
Hồi lâu Tạ Vân rốt cục chậm rãi ngồi xuống, tựa hồ hít vào một hơi thật dài, cầm lên đũa bạc.
Nếu cẩn thận quan liền sẽ phát hiện ngón tay của y hơi hơi phát run, đó là biểu hiện cảm xúc cơ hồ đã không áp xuống được. Đan Siêu nhìn chằm chằm trong chốc lát rồi dời đi ánh mắt.
Một bữa cơm ăn muốn nghẹn tại cổ họng. Sau khi ăn xong, thị nữ cẩn thận thu dọn bàn, mang trà dâng đến. Đan Siêu lại tỉnh bơ, giống như không phát sinh cái gì, cười nói: “Đã nhiều năm không cùng sư phụ đối ẩm tâm sự, vẫn là đổi rượu đến đây đi.”
Dương Diệu Dung theo bản năng đem ánh mắt hướng về phía Tạ Vân. Cấm quân thống lĩnh suốt bữa cơm cơ hồ không hề động đũa. Chén ngọc dưới tay đầy ắp thịt cá, sắc mặt lạnh lùng cứng rắn, khóe miệng tựa như bị băng cứng đông lại, một lúc lâu mới phun ra hai chữ: “Đổi rượu.”
“… Tạ Vân…” Dương Diệu Dung lo lắng mà nhắc một tiếng.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi,” Tạ Vân ngắt lời nói, “Bảo người không cần ở đây hầu hạ, đều đi ra ngoài đi.”
Dương Diệu Dung vẻ cầu xin liếc nhìn Đan Siêu. Đan Siêu hướng nàng vứt cho một ánh mắt ra hiệu mang chút xin lỗi.
Dương Diệu Dung kỳ thật lại sợ là Tạ Vân cầm chén tạt thẳng vào mặt Trung Võ tướng quân, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ đành cẩn thận mà mang đám hạ nhân lui xuống.
…………
Thẳng đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tạ Vân rốt cục đem chén ngọc phóng lên bàn “đinh!” một cái, nhất thời bắn ra vài giọt rượu lên mặt bàn gỗ lim hoa mỹ, chỉ vào hắn: “Ngươi uy hiếp ta?”
Đan Siêu nở nụ cười: “Đương nhiên không phải. Dương cô nương cái gì cũng không biết. Nhưng nếu sư phụ muốn nói như thế… thì cũng được.”
Hắn cầm lấy bầu rượu, rót đầy vào chén ngọc dương chi một thứ rượu trong như bảo thạch, tự tay đặt ở trước mặt Tạ Vân. Động tác kia ân cần chu đáo lại tiêu sái lưu loát, hoàn toàn là hành động của nam tử trưởng thành chiếu cố tình nhân của mình, mang theo cẩn thận cùng ôn nhu không cho phép cự tuyệt.
“Ngươi gặp gỡ Dương cô nương ở đâu?” Đan Siêu cười hỏi.
Tạ Vân lạnh lùng nói: “Ta không phải nói cho ngươi biết việc đó.”
“Không cần lo lắng, ta thật sự cái gì cũng không nói cho Dương cô nương biết. Ngươi xem, sư phụ… bất cứ chuyện gì có khả năng làm ngươi tức giận, trên cơ bản ta cũng sẽ không làm.”
Lời này nói được thành khẩn như vậy, thế cho nên Tạ Vân nháy mắt sinh ra một cỗ châm chọc: “Chuyện làm ta tức giận, ngươi thật sẽ không làm?”
Đan Siêu cúi đầu vì mình rót rượu: “Ngươi muốn nói tám năm trước trong sơn động ban đêm kia, vì cái gì ta không dừng lại?”
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, Đan Siêu giương mắt cười nói: “Chính là cũng không thực sự làm ngươi tức giận a, không phải sao?”
Không khí giống như từ từ kết thành miếng băng mỏng, hơi chút vừa động liền như lưỡi dao sắc bén cứa lên làn da.
Đan Siêu nhìn Tạ Vân cách mình chỉ một cánh tay. Hắn cho rằng Tạ Vân sẽ nổi giận, thất thố, thậm chí chộp chiếc chén ngọc kia nện lên đầu mình… Nhưng sự thật là Tạ Vân không hề động một sợi tóc, lát sau thế nhưng môi cong lên, lộ ra một vẻ cực độ trào phúng:
“Đúng thế! Ta ở trên người của ngươi tận tâm tận lực, bỏ nhiều thời gian cùng tâm huyết như vậy, một đao đâm chết chẳng phải là vốn liếng đều không thu được hay sao?!”
Đan Siêu có một chút ngoài ý muốn. Hắn nhìn vẻ mặt đầy châm chọc của Tạ Vân, đột nhiên ý thức được đây không phải là y châm chọc người khác.
Đan Siêu không đốt đèn, chỉ dựa vào ánh mắt sắc bén ở bên trong tìm kiếm, đem toàn bộ kệ, tủ cùng bài trí đều lục qua một cái. Động tác của hắn rất tỉ mỉ mà cẩn thận, nhưng không phát hiện dấu vết ám cách nào.
– Nếu ta có một vật cực độ trọng yếu, một văn kiện mật liên quan đến tánh mạng, trừ phi vạn bất đắc dĩ không thể tiêu hủy, như vậy ta sẽ cất giấu nó ở nơi nào?
Đan Siêu lại một lần nữa tỉ mỉ từng tấc một mà nhìn quét chung quanh. Đột nhiên linh quang chớp loé, ngẩng đầu nhìn xà nhà chìm trong bóng tối. Hắn lăng không nhảy lên, như con dơi đêm xoay người bám trụ, tốn khoảng thời gian một bữa cơm đem mỗi căn xà nhà, mỗi khối vách tường đều sờ qua. Rốt cục ở góc tường phát hiện một chỗ khe hở bí ẩn.
“…!”
Đan Siêu nhớ lại thói quen của Tạ Vân, trên tay quyết đoán nhấn một cái, cơ quan lập tức phát “đinh!” một tiếng mà mở ra ám cách.
Dưới ánh trăng mờ ảo, trong ám cách đầy bụi đặt một cái ống màu bạc, phiếm ra ánh sáng mỏng manh.
Rất nhiều năm trước, trong Đại Mạc, thanh niên Tạ Vân đứng ở trong tiểu viện, vươn tay tiếp được tín ưng đáp xuống, sau đó từ trên chân tín ưng cởi xuống một cái ống màu bạc giống y như đúc.
Đan Siêu cho rằng hai tay mình sẽ kích động mà run rẩy. Nhưng mà khi giờ khắc này đến, ngón tay của hắn lại ổn định một cách kỳ dị mà lạnh lẽo. Hắn cầm lấy ống bạc vặn một cái, từ giữa lấy ra một cuộn giấy cũ kỹ.
Tấm giấy trải qua năm tháng đã ố vàng, nhưng mà từng nét bút chu sa lại tiên diễm như lúc ban đầu, từng chữ từng chữ chiếu vào đáy mắt Đan Siêu –
Tạ Vân tiếp chỉ:
Đem Siêu giết chết, một mình hồi kinh, không được sai lầm.
Tháng mười hai năm Lân đức.
Đan Siêu thở hổn hển, chậm rãi buông xuống quyển giấy.
Mười năm năm tháng, chuyện cũ như nước lũ mãnh liệt tràn về, hỗn hợp bi thương, tuyệt vọng, thống khổ cùng nước mắt, nuốt sống mọi ký ức của hắn.
Hắn nhớ tới đêm trăng Mạc Bắc biển cát vô hạn vô biên, thi thể bầy sói rơi rụng đầy đất, trong không khí mùi máu còn chưa hoàn toàn tan đi; dưới cồn cát, Tạ Vân lắp tên lên cung, đáy mắt như có ánh sáng nhạt hiện lên, nói: “Nếu có kiếp sau, thỉnh rốt cuộc đừng để cho ta gặp gỡ ngươi.”
Sau đó y buông tay, đầu mũi tên xoay tròn đi đến trước mặt Đan Siêu.
Trong giây phút điện quang thạch hỏa thiếu niên Đan Siêu không biết lấy khí lực từ đâu tới, ngay tại chỗ quỳ xuống, dưới tác dụng của trọng lực cả người lăn xuống cồn cát, mũi tên trong lúc chỉ mành treo chuông sát mặt hắn bay đi;
Sau đó hắn chật vật bất kham đứng dậy, dùng bàn tay thương tích chất chồng nắm chặt vạt áo Tạ Vân, đem y kéo thật mạnh đặt lên mặt cát!
—— bùm!
Cát vàng bắn tung lên cao, thiếu niên quỳ trên người Tạ Vân, khàn giọng rống giận: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì cái gì muốn giết ta?! Ta… Ta yêu ngài, ta yêu ngài a!”
Tiếng gào thét trong hoang mạc truyền đi rất xa, giống như tiếng hú của một con sói đơn độc bị trọng thương gần chết.
Tạ Vân quay mặt đi, run rẩy nhắm hai mắt lại.
Đồng tử thiếu niên chợt co rút nhanh, hắn nhìn thấy một vệt thủy tích xẹt qua hai má Tạ Vân, chính là nước mắt.