Thanh Long Đồ Đằng
Chương 76 : Bái tế
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Thái tử là tới phúng viếng.
Từ lúc Tạ Vân mười năm trước hồi kinh khai phủ, Thái tử liền không bước qua đại môn cấm quân thống lĩnh phủ lấy một lần. Hôm nay phá lệ không mời mà đến, khiến toàn bộ Tạ phủ trên dưới đều sợ đến ngây người.
Mã Hâm tự tay mở ra cánh cửa lớn của linh đường. Thái tử một thân tố y, sắc mặt xám trắng, trên đầu còn băng bó, trên người cũng nhiều chỗ ngoại thương, được tâm phúc thái giám đỡ, bước chân tập tễnh mà vượt qua ngạch cửa.
Tạ Vân mắt mở trừng trừng nhìn hắn đi vào linh đường. Ánh mắt vẻ mặt quả thực có thể sử dụng từ “chấn kinh” để hình dung. Ngay sau đó Thái tử đứng ở trước quan tài, run run rẩy rẩy mà cầm lấy một nén nhang, tự mình bái xuống.
Đan Siêu: “…”
May là Đan Siêu đối với vị Thái tử yếu đuối tâm tính thiện lương này đã thực hiểu biết, nhưng tận mắt thấy một màn này vẫn là phi thường chấn động, thế cho nên trong phút chốc cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Ngay sau đó, hắn còn chưa kịp có cử động gì, đã thấy Tạ Vân vươn tay duỗi ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, kình khí vô hình nháy mắt liền vững vàng chặn lại đầu gối đang cong xuống của Thái tử.
“Tiểu vương là tới phúng viếng người đã mất, Tạ Thống lĩnh không khách khí như vậy, là tại sao?”
Thái tử nghẹn đến mức sắc mặt ửng đỏ, cắn chặt hàm răng. Lời này hỏi ngữ khí lại có chút thê lương. Tạ Vân vẫy bàn tay hướng về phía trước, Thái tử liền không tự chủ được mà đứng thẳng. Chỉ nghe y thản nhiên nói: “Diệu Dung ở trong cung phát cuồng, làm hại Điện hạ gặp nguy hiểm đến tính mệnh, trong lòng tự nhiên là thực áy náy. Nhưng mà hiện giờ người cũng đã chết, một lạy này của Điện hạ liền bỏ đi, miễn cho nàng dưới cửu tuyền ngủ cũng không yên giấc.”
Thái tử kích động nói: “Nếu người chết là hết, vậy khi còn sống có ngàn vạn sai lầm cũng đều không còn quan trọng. Vả lại, tiểu vương lấy một lạy này ký thác nỗi niềm thương tiếc trong lòng, có cái gì không được?!”
Tạ Vân ấn đường hơi nhíu lại, cao thấp đánh giá Lý Hoằng.
Kỳ thật không riêng gì Tạ Vân, ngay cả Đan Siêu trong lòng cũng có chút sinh nghi, Thái tử hôm nay là phát điên cái gì?
“Điện hạ trong lòng nhân hậu, tiến đến bái tế Dương cô nương, nói vậy người dưới suối vàng cũng an ủi. Nhưng dù sao thân phận khác biệt, thắp một nén nhang cũng là đủ rồi, ta xem…”
Lời giảng hoà của Đan Siêu còn chưa nói xong, Thái tử đã bất mãn cắt ngang: “Đan đại ca!”
Trong linh đường một mảnh giằng co, một lúc lâu chỉ nghe Tạ Vân lạnh lùng nói: “Điện hạ hôm nay giá lâm Tạ phủ, chẳng lẽ là đến phá rối sao?”
Việc này nếu ở tình huống bình thường, thời điểm Thái tử đối mặt Tạ Thống lĩnh đều tránh không được lộ ra vài phần sợ hãi.
Nhưng hôm nay không biết sao Thái tử vậy mà không chút nào yếu thế, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Vân: “Tiểu vương thành tâm thành ý tiến đến bái tế, Tạ Thống lĩnh lại ba bốn lần ngăn trở, đây chính là bổn phận thần tử sao?!”
“… Bổn phận.” Tạ Vân chậm rì rì lặp lại hai chữ này, âm cuối mang theo ý giễu cợt rõ ràng: “Điện hạ hôm nay đích thân tới hàn xá, để ai điếu một dân nữ phạm trọng tội, cũng là xuất phát từ việc làm tròn bổn phận của Thái tử sao?”
“Ngươi làm sao vậy?”
“… Không có gì.” Tạ Vân nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay. Khi ngẩng đầu lên, thần sắc đã như thường: “Ta bỗng nhiên có chút chóng mặt, ngươi giúp ta tiễn Thái tử đi.”
Đan Siêu chăm chú nhìn y một khắc, gật đầu.
…………
Phía ngoài Tạ phủ, Đông Cung thị vệ cầm trong tay thiết kích ở dưới ánh mặt trời nghiêm chỉnh đứng thành một hàng, cùng Bắc Nha cấm quân canh gác của Tạ phủ đối mặt.
Lý Hiền sốt ruột mà dạo đến dạo đi, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời: “Đại ca!”
Đây là lần đầu tiên Đan Siêu trực diện gặp gỡ đương triều Ung vương Lục hoàng tử trong khoảng cách gần như vậy. Nhưng mà đủ loại đồn đãi về vị hoàng tử này, hắn cũng đã sớm nghe thấy ….
Dạ yến tám năm trước trong Thanh Ninh cung, Ngụy quốc phu nhân Hạ Lan thị ở bên hồ ngăn cản Tạ Vân, đó là lần đầu tiên Đan Siêu từ trong miệng nàng nghe được danh hào Lục hoàng tử.
Lý Hiền, nhũ danh A Nhân – năm Vĩnh Huy, Võ Hậu trên đường theo Thánh thượng xuất kinh đi tế bái Chiêu lăng sinh ra.
Hậu cung đồn đại từ lâu, thân sinh mẫu thân hắn, kỳ thật chính là goá phụ Hàn quốc phu nhân, chị ruột của Võ Hậu.
…………
Tạ phủ.
Trong linh đường mờ ảo một mảnh trống trải, tịch dương nghiêng nghiêng chiếu vào, trong không khí từng hạt bụi nhỏ bé chậm rãi di động.
Tạ Vân hơi hơi bất ổn mà mở ra lòng bàn tay, ống tay áo theo cánh tay rũ xuống, dưới làn da mơ hồ hiện lên hình xăm.
Hương khí Thái tử lưu lại trong không trung quanh quẩn mãi. Tạ Vân lồng ngực kịch liệt phập phồng. Một lúc lâu sau, y gắt gao đè lại tâm mạch đập loạn, xoay người cuộn tròn lại thân thể.
Cảnh tượng này người ở ngoài xem ra phải là phi thường hiếm thấy. Không ai có thể ngờ, cấm quân thống lĩnh luôn cường đại, lạnh lùng, tâm ngoan thủ lạt, lại lộ ra tư thái gánh nặng bất kham, thậm chí có thể nói là yếu đuối như vậy.
Mái tóc dài từ mặt nghiêng của y rũ xuống. Một lúc lâu sau, Tạ Vân triệt để thở ra một hơi, vươn tay đem tóc mai vén ra sau tai, lần nữa đứng thẳng lưng.