Thanh Long Đồ Đằng

Chương 77 : Hoả hoạn

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Tuy rằng trên lập trường chính trị có thể nói là tử địch, nhưng Tạ Vân cũng không đem việc Thái tử tiến đến phúng viếng, lại còn muốn quỳ lạy trước linh tiền như một nhược điểm trọng yếu, để lộ ra ngoài.



Tâm cơ Tạ Thống lĩnh vi diệu hoàn toàn không thể dò được, nhưng mà việc này qua ngày hôm sau vẫn được truyền vào trong cung.



Thiên hậu hoàn toàn không nghĩ tới Thái tử nguyên bản hẳn là phải ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh dưỡng thương vậy mà lại làm ra loại sự tình này, lập tức giận tím mặt, tự tay viết thư đem Thái tử quở trách một hồi; Lại gọi Ung vương Lý Hiền tới mạnh mẽ lên án một trận, trước mặt cung nhân, ban xuống hai bộ sách “Thiếu dương chính phạm” cùng “Hiếu tử truyện”.



…Bất trung, bất hiếu, lừa trên gạt dưới! Đây là ba cái tát Thiên hậu giáng thật mạnh lên mặt Ung vương.



Lý Hiền sau khi hồi phủ liền đem hai bộ sách xé nát, rút kiếm chém loạn trong thư phòng hủy hoại hết thảy. Thậm chí ngay cả Ung vương phi Phòng thị tự mình tới khuyên nhủ cũng không ngăn được; Trong vương phủ, hạ nhân khóc trời gào đất, chân tay luống cuống, chỉ đành mời đến người Lý Hiền tín nhiệm nhất là Triệu Đạo Sinh.



Triệu Đạo Sinh đi tới, một phen liền từ phía sau lưng ôm lấy Lý Hiền: “Ung vương! Ngươi đây là đang làm gì? Lại truyền đến trong cung thì làm thế nào, còn có sống được nữa hay không?!”



Lý Hiền xoảng một tiếng đem kiếm hung hăng ném xuống đất, nước mắt ròng ròng nói: “Cùng lắm thì liều mạng cá chết lưới rách, sống mà mỗi ngày nghẹn khuất như vậy còn có ý nghĩa gì?!”



“Cố nhẫn nhịn, cố nhẫn nhịn…” Triệu Đạo Sinh cắn chặt răng, gằn từng chữ một nói: “Một ngày nào đó ngươi sẽ tọa ủng thiên hạ, hướng nữ nhân họ Võ kia báo thù… Chỉ cần nhẫn nhịn một chút nữa…”



Lý Hiền rốt cuộc tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, suy sụp ngã ngồi vào trong ghế dựa, rống lên khóc lớn.



“Một ngày nào đó ngươi có thể trở thành trữ quân, A Nhân!” Hắn không để ý tới biểu tình Triệu Đạo Sinh tràn đầy mờ mịt, đang lặp đi lặp lại: “Ta nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành trữ quân…”



……………



Năm thứ hai Thượng nguyên được mở đầu trong một không khí u ám kỳ lạ bao phủ Trường An thành. Ngàn gia vạn hộ tiễn năm cũ đón tân niên, pháo hoa đèn đuốc rực rỡ, lại không che dấu được khói thuốc súng trong Đại Minh cung càng ngày càng nồng hậu.



Đầu năm, chứng đau đầu của Thánh thượng lại phát tác. Nguyên bản kế hoạch tính toán nghênh cưới Vu Điền công chúa vào cung đành phải tạm thời kéo dài đến tháng tư.



Khí hậu rét lạnh nơi Trường An khiến cho bệnh tình Hoàng đế tái đi tái lại. Cuối cùng cửu ngũ chí tôn mất kiên nhẫn, hạ lệnh đầu xuân lần thứ hai rời kinh, đi tuần đến Đông đô Lạc Dương.



Số lần Hoàng đế mấy năm nay đông tuần Lạc Dương cũng thập phần thường xuyên, cơ bản đều là để Thái tử lưu thủ kinh thành giám quốc. Nhưng lần này cũng không biết là bởi vì Thiên hậu khuyên bảo, hay là thật lòng lo lắng cho Thái tử muốn mang hắn đi dưỡng bệnh, Thánh thượng cố ý hạ chiếu lệnh, để Thái tử cùng đi theo.



Thái tử xuất hành đương nhiên cũng không phải chỉ tùy tiện thu thập mấy chiếc xe ngựa là có thể đi. Thánh chỉ vừa hạ, toàn bộ Đông Cung liền người ngã ngựa đổ. Thu thập quần áo mùa đông, sắp xếp dược liệu, chuẩn bị ngựa xe, cắt cử ven đường hộ tống, thỉnh nguyện đi theo … Đủ loại việc vặt vãnh vật không thể đếm nổi, khiến Thái tử nguyên bản đang mệt mỏi càng thêm tâm phiền ý loạn, đến mức đối tâm phúc nội thị phát hỏa:



“Không cần mọi chuyện đều tới hỏi ta! Nội vụ giao cho Thái tử phi, ngoại vụ để cho Mang tướng, Trương tướng cùng đám đại thần làm chủ! Không cần nhất nhất theo ta hồi báo!”



Nội vụ giao cho Thái tử phi thì không có gì không ổn. Ngược lại, chính sự để cho đại thần làm chủ lại là chuyện lớn. Nội thị có tâm khuyên bảo vài câu, nhưng nhìn bộ dáng Thái tử không vui, cũng không dám nhiều lời, chỉ đành ấp úng chạy đi.



Trời đang rét đậm, không khí u ám tràn ngập. Thái tử không có lòng thương xuân bi thu, lúc này cũng lại không phải là cảnh xuân tàn thu sang, chỉ đành than thở lấy “Thái thượng cảm ứng thiên” ra đọc. Ai ngờ mới vừa đọc được một nửa, nội thị vừa chạy vừa ngã lộn nhào mà bổ vào: “Điện hạ! Điện hạ! Không được rồi!”



Thái tử “phịch” một tiếng đem quyển sách đóng lại: “Ta không phải đã nói …”


“… Đan Siêu,” Tạ Vân nhẹ giọng nói.



Đan Siêu sửng sốt, chỉ thấy Tạ Vân vậy mà đem mặt rúc vào trước ngực hắn, lộ ra một đoạn cần cổ thon dài, mơ hồ hiện lên long văn đồ đằng!



“Ngươi làm sao vậy?!”



“Đi về hướng Đông…” thanh âm Tạ Vân khàn khàn mơ hồ, hơi thở hỗn loạn: “Nơi đó trước kia là hậu viện cho thân thuộc của Đông Cung cư ngụ, sau này đã bỏ hoang lâu rồi. Mang ta đi bên đó…”



Làm cấm quân thống lĩnh, Tạ Vân đối với hoàng cung quen thuộc có thể nói rõ như lòng bàn tay. Thậm chí mỗi một mật đạo, mỗi một ám môn, mỗi một tiểu viện hoang phế không người chú ý cũng không lọt qua ánh mắt y.



Đan Siêu dưới chỉ dẫn đứt quãng của y đi khoảng thời gian nửa bữa cơm, càng đi sâu vào phía trong càng yên lặng tĩnh mịch. Thật lâu sau sau rốt cục tìm được vài tiểu viện nho nhỏ dựng bên cạnh hồ nước, quả nhiên đã hoang phế thời gian rất lâu.



Bùm một tiếng bọt nước văng tung toé, Tạ Vân trầm mình xuống hồ nước lạnh thấu xương, một lát sau mãnh liệt ló đầu ra, dựa vào bờ đá thở phào nhẹ nhõm.



Bộ dáng mỏi mệt đến cực điểm này có thể nói là chật vật. Nhưng bởi vì đẫm nước, mái tóc y có vẻ phá lệ mềm mại đen bóng, dán trên da thịt trắng nõn đến trong suốt, đôi môi lại có vẻ tiên diễm khác thường, theo hơi thở dồn dập mà chớp động thủy quang rất nhỏ. Đan Siêu chỉ nhìn thoáng qua liền đột nhiên quay đi, ngồi xếp bằng trên bờ đá, trầm giọng nói: “Một mình ngươi chạy tới nội điện làm gì?”



“…”



“Cho dù là Thái tử muốn làm phản, Hoàng hậu sai ngươi đi Đông Cung tìm chứng cứ phạm tội, cũng không nên ở thời điểm hoả hoạn liều chết chạy loạn. Ngươi đem tính mạng của mình đặt ở chỗ nào, hả?!”



“…”



“Nói chuyện a!” Đan Siêu giận tím mặt.



[Siêu Siêu ra oai ghê!]



Cánh tay Tạ Vân đặt trên bờ đá, ánh mắt hơi hơi mê ly, nheo lại đánh giá Đan Siêu. Một lúc lâu khóe môi y cong lên, thành một nụ cười hơi trêu tức, khiêu khích cùng ác ý: “Vậy còn ngươi?”



“Thời điểm ngươi chạy vào trong đám cháy, là đem tính mạng của mình đặt ở chỗ nào?”



“Ta là vì ngươi!” Đan Siêu quát: “Ngươi lại là vì ai, hả?! Trận hỏa hoạn này là do ai phóng?!”



Hai người giằng co một khắc. Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, bầu trời mùa đông âm trầm xám xịt nặng nề chiếu xuống mặt nước.



Bỗng nhiên suối nước rào rào một tiếng, Tạ Vân vươn tay vòng lên cần cổ cơ bắp rắn chắc của Đan Siêu, đôi mắt thon dài duyên dáng cùng hắn đối diện sát nhau. Giọt nước trên mi mắt y cơ hồ dán lên sống mũi cao ngất của Đan Siêu.



Ngay sau đó, đôi môi mềm mại băng lãnh của Tạ Vân hôn lên.



[Hihi…thả thính nè, chương sau lại H văn!]