Thanh Long Đồ Đằng

Chương 78 : Hoang viên

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Đan Siêu kinh ngạc sững người tại đương trường. Trước mắt chợt tối sầm, là bị bàn tay lành lạnh của Tạ Vân che lên, chỉ có thể cảm giác môi răng đụng vào nhau mềm dịu.



Ngay sau đó, hắn xốc tay Tạ Vân lên, trở tay nắm chặt lấy cổ tay y, đột ngột lùi ra phía sau hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì?!”



Tạ Vân một tay bị hắn bóp chặt, một tay kia chống lên bờ đá, nửa người chìm dưới mặt nước, mái tóc đen mượt mà dán vào thân hình thon gầy tuyệt đẹp, hơi hơi nhướng một bên lông mày: “Ngươi hỏi ta?”



Y hướng hạ thân Đan Siêu đã có chút phản ứng hất hất cằm: “Như thế nào lại không hỏi chính bản thân ngươi trước?”



“…” Trong khoang mũi Đan Siêu tràn đầy không khí nóng bỏng, bờ vai lẫn cánh tay cơ bắp căng thẳng như đá tảng, soi vào ánh mắt Tạ Vân, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đang muốn làm cái trò khỉ gì, không phải…”



Tạ Vân dễ dàng tránh thoát tay hắn giống như thuỷ ngư nhẹ nhàng vẫy đuôi, sau đó xốc lên một góc áo ướt đẫm của mình.



Ấn đường Đan Siêu nhảy dựng. Chỉ thấy trên làn da trần trụi kia, hình xăm đang giống như có sinh mệnh mà không ngừng hiện lên, ẩn ẩn xu thế lan tràn ra xung quanh!



“Thái tử sử dụng hương liệu có thể dẫn dụ Thanh long khai ấn. Tuy rằng hiện tại đã không còn, nhưng hương vị ở trong điện vẫn chưa tan hết. Phương pháp ngăn cản khai ấn có vài loại, nhưng chỉ có một loại là lập tức hữu hiệu …”



“Ngươi muốn hay là không muốn đi vào khuôn khổ,” Tạ Vân đầy hứng thú mà híp mắt, tựa hồ cũng hiểu được lời này nói đến thập phần có ý tứ: “Liền đi tìm cho ta vài tiểu cung nữ đến. Không phải là ngươi không được.”



Đan Siêu hầu kết chuyển động, nói không ra bất luận lời gì.



Tạ Vân ngước cằm, bọt nước theo cổ chảy xuống dưới, hội tụ lại nơi hốc xương quai xanh thật sâu. Ánh mắt của y hơi có vẻ cay nghiệt lại không có hảo ý, nhưng cố tình ở trên người y, lại có vẻ phóng đãng mị hoặc, làm người ta không thể dời mắt một giây.



“Như thế nào…?” Tạ Vân cười hỏi.



Đan Siêu dùng ngón tay gắt gao đè lên ấn đường chính mình, phút chốc vươn tay vòng qua vai, đem Tạ Vân từ trong nước bế lên!



Nước suối văng khắp nơi khiến lớp cỏ bên bờ ướt đẫm. Đan Siêu thậm chí không kịp chạy đến biệt viện hoang phế cạnh đó để tìm cái phòng trống, hai bước liền đi tới thạch động trong giả sơn cạnh hồ nước, đem Tạ Vân đặt lên nền gạch thô ráp.



Quá trình xé rách quần áo quả thực hỗn loạn không rõ, hết thảy tựa như một đêm thác loạn tám năm trước trong sơn động, chính là bởi vì cảm quan bị choáng ngợp khiến không thể lưu lại bất luận ấn tượng gì rõ ràng. Tạ Vân cắn chặt hàm răng, gương mặt nhìn qua có một chút cứng ngắc. Ở thời điểm thân thể cương mãnh của Đan Siêu thoát y, y nhắm nghiền hai mắt lại; ngay sau đó y khàn khàn mà “A” một tiếng, cảm giác hậu huyệt giống như bị một thứ cứng rắn mà thô bạo ấn vào, nhưng kỳ thật chỉ là một ngón tay mà thôi.



“Ngươi hơi… hơi chậm một chút…”
Đan Siêu đem Tạ Vân ôm vào trong lòng, dùng khăn vải tẩm nước lau thân thể cho y, rồi bọc vào trong áo choàng dày, lại ở trên trán y đắp một cái khăn mỏng phòng ngừa nóng lên. Tạ Vân đẩy hắn ra miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn quanh tả hữu, mới phát hiện nơi này vậy mà lại là tẩm viện của mình tại Bắc Nha.



Tạ Vân thường ở lại trong cung, bởi vậy mới chọn ra một cái tiểu viện nho nhỏ, kê giường bàn đơn giản. Trước mắt đang là phiên trực ngày tết, Bắc Nha thay phiên tuần tra vốn đã thiếu, lại thêm hiện giờ tất cả mọi người đều tiến đến Đông Cung cứu hoả, bên ngoài càng là vắng vẻ không một tiếng người.



Ánh mặt trời chạng vạng ảm đạm xuyên qua rèm cửa sổ thật dày, chiếu lên nội thất đơn giản một tầng ánh sáng mờ mịt.



Tạ Vân cúi đầu vừa thấy, nguyên bản hình xăm sinh động dày đặc đã hoàn toàn rút đi, mà từ trên bả vai trở xuống đầy vết cắn cắn xanh xanh hồng hồng.



“…” Thần sắc Tạ Vân thần có chút căng thẳng, một lúc lâu mới từ trong xoang mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng, không nói gì.



“Nghĩ cái gì vậy?” Đan Siêu vẫn duy trì tư thế ngồi ghé ở đầu giường, một cái chân dài gập lại trên giường, thuận tay đem khăn vải ném vào trong bồn nước, trào phúng nói: “Ngươi hẳn là nghĩ bị chó cắn một hơi, phải không?”



Tạ Vân: “…”



Đan Siêu từ phía sau lưng đem ngoại bào tuyết trắng viền lông choàng kín người y, lại thò tay kéo tóc từ trong cổ áo ra ngoài, tỉ mỉ cột thành một bó. Động tác của hắn phi thường nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú, ấn đường anh tuấn nhíu lại, giống như đang làm một việc cực kỳ trọng yếu; Một lát sau hắn đem dây cột tóc đánh thành kết, nhìn ngắm một lúc lâu lại không hài lòng, xả xuống lần nữa cột thành một cái nơ hồ điệp.



“Được rồi!” Đan Siêu nói, hôn hôn thăm dò trên tóc mai Tạ Vân.



“Lần này,” hắn bỗng nhiên lại mở miệng, tuy rằng thanh âm kiệt lực bảo trì bình tĩnh, lại che dấu không được vẻ khẩn trương: “Có phải so với lần trước hơi chút… Ân?”



Tạ Vân nghiêng mặt, đôi mắt nheo lại, bất động thanh sắc mà chậm rãi đảo qua gương mặt Đan Siêu. Một lúc lâu sau, khóe môi y mới lười biếng cong lên, giống như trêu ghẹo mà nói: “Kỹ viện nơi biên quan xem ra rất tiện nghi đi?”



Tạ Thống lĩnh rốt cục báo được mối thù “bị chó cắn”.



Đan Siêu đứng dậy khoác áo vào, đi đến cạnh cửa, đẩy cửa muốn đi ra ngoài. Nhưng trước khi chân bước qua ngạch cửa lại dừng một chút, vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tạ Vân, nói: “Ta không có…”



Chẳng biết tại sao hắn đem lời giải thích nuốt trở về, tự giễu mà cười cười.



“Ta đi Tử Thần điện phục mệnh,” hắn ôn nhu nói “Ngươi trước hãy nghỉ một lát, chờ ta quay lại sẽ đưa ngươi hồi phủ.”