Thanh Long Đồ Đằng

Chương 79 : Vũ lâm

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Nhưng mà Tạ Vân cũng không chờ Đan Siêu đến gặp y, Đan Siêu cũng thật sự chưa kịp chạy về.



Đông Cung hoả hoạn bị hủy hoại nghiêm trọng, trong cung toàn bộ nhân tâm hoảng sợ. Đêm đó ý kiến của đám người Hoàng hậu đảng như Phạm Lý Băng, Lưu Y Chi, đều là bởi vì Thánh thượng liên tiếp tỏ ý muốn nhường ngôi cho Thái tử, kinh động thượng thiên giáng xuống kỳ cảnh, gây thành tai hoạ thiêu cháy Đông Cung; mà đám Đông cung đảng như Mang Chí Đức, Trương Văn Quán nghiêm khắc phản bác cũng đưa ra nghi vấn thích khách các kiểu. Trong Tử Thần điện nháo thành một đoàn.



Hoàng đế nguyên bản đang kinh hoảng, lại nghe thấy hai chữ “thích khách”, lúc này suýt nữa nghẹn thở đương trường.



Mọi người cuống quít tuyên triệu ngự y, bắt mạch khai dược, gà bay chó sủa đến hơn nửa đêm, Thánh thượng mới rốt cục không nhanh không chậm dưới ánh mắt mọi người trông ngóng mới từ từ tỉnh dậy.



Tỉnh dậy Hoàng đế vừa không ủng hộ Hoàng hậu đảng, cũng không nghiêng về Đông Cung đảng. Hắn trước đem Phạm Lý Băng, Lưu Y Chi “vọng nghị thiên tử gia sự” (*) tha đi ra ngoài đánh mười đại bản. Sau đó phạt Mang Chí Đức, Trương Văn Quán “nguy ngôn tủng dẫn” (**) ba tháng lương bổng; vì thế thể diện của Hoàng hậu cùng Thái tử coi như đều chịu một bạt tai giống nhau.



[(*): dám bàn luận chuyện nhà của thiên tử/ (**): nói chuyện giật gân, hoang đường]



Bị đập vào mặt mọi người còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Hoàng đế miệng vàng lời ngọc hạ chỉ: Trung Võ tướng quân Đan Siêu cứu giá có công, phong hàm Hoài Hóa đại tướng quân, ban thưởng trăm lượng hoàng kim.



Này một loạt hành động chính trị, tưởng như Thái Cực quyền đánh đến có thể nói là cực kỳ kín kẽ, phút chốc trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một điểm nghi vấn giống nhau: Bệ hạ chúng ta vừa rồi là giả ngất đi?



Bọn họ hoài nghi còn sớm. Ngay sau đó Hoàng đế lại ban xuống một đạo thánh chỉ khiến toàn bộ mọi người phản ứng không kịp: đem hai đạo tả hữu thủ vệ Huyền Vũ môn năm xưa Thái tông thiết trí dồn lại làm một. Từ trong hai đạo quân doanh phân ra một biên chế riêng, đổi tên là tả hữu Vũ Lâm quân.



Vũ Lâm quân được giao toàn bộ cho Hoài Hóa đại tướng quân Đan Siêu suất lĩnh, từ nay về sau chuyên trách bảo vệ quanh hoàng thành, không được sai lầm, khâm thử!



…Việc này khiến cho phạm vi thế lực của Bắc Nha cấm quân trước giờ vẫn chèn ép Đông Cung đảng, giúp đỡ trú kinh binh quyền đột nhiên suy yếu, cũng triệt để cải biến kết cấu quân đội bảo vệ xung quanh hoàng thành.



Ngay cả chính Đan Siêu cũng ngoài liệu ý, sững sờ trên điện.



Trong Tử Thần điện một mảnh yên lặng. Mới vừa rồi hai phe nhân mã còn đỏ mặt tía tai hận không thể đương trường đánh nhau, giờ phút này đều không hẹn mà cùng lặng xuống.



………………



“… đã chết a” Minh Sùng Nghiễm nhẹ giọng nói.



Trong bảo điện nơi Linh Loan cung, kim thân phật tượng hương án bồ đoàn, nền gạch xanh rộng mênh mang toả ra ánh sáng dìu dịu.



Xuyên qua song cửa sổ cao ngất, vòm trời xa xa rộng rãi, mơ hồ có thể nhìn thấy mái cong trùng điệp của Đại minh cung.



Minh Sùng Nghiễm khoát tay, đệ tử khom mình hành lễ, không một tiếng động mà lui xuống.



Trong đại điện trống trơn đãng đãng, Minh Sùng Nghiễm chấp tay hành lễ, nhắm lại hai mắt, thấp giọng niệm tụng một đoạn kinh văn không thể nghe rõ. Một lúc lâu ngoài cửa sổ, một con chim vô thanh vô tức cắt ngang trời, Minh Sùng Nghiễm đột nhiên giương đôi mắt, thần phật từ trong hương khói lượn lờ cúi đầu nhìn xuống hắn.




Tạ Vân cao thấp đánh giá Đan Siêu một lúc lâu, bỗng nhiên đầy hứng thú mà gật gù: “Một nửa Vũ Lâm quân khác không phải đi vây cung của Thái tử sao? Xem ra ở trong lòng ngươi, tính mạng Thái tử cùng vi sư đều trọng yếu giống nhau a.”



Lần này Đan Siêu không trả lời, rốt cục nhận thua mà lắc đầu, nở nụ cười.



“Một nửa Vũ Lâm quân kia vây quanh Thái tử cũng là vì bảo hộ ngươi không phạm phải diệt môn trọng tội … Cho nên cũng xem như là bảo hộ ngươi đi, có thể chứ?”



Tạ Vân vươn ra một ngón trỏ thon dài, trêu tức lắc lắc, nhưng mà đáy mắt không có bất luận ý cười nào: “Ngươi lo lắng ta ở Đông Cung phát hiện bí mật Diệu Dung vì sao đột nhiên khai ấn, liền vọt vào trong đem Thái tử một kiếm giết đi?”



Đan Siêu không đáp, trên mặt vẻ mặt rõ ràng là ngầm thừa nhận.



“Đại tướng quân,” Tạ Vân giễu cợt nói “Ta tại Mạc Bắc nuôi ngươi lớn lên, sau khi hồi kinh dạy dỗ Cẩm Tâm, đem Mã Hâm từ trong thiên lao mò ra cũng dốc lòng dạy dỗ nhiều năm; mặt khác Bắc Nha cấm quân đệ tử nhiều vô số không thể đếm hết, mấy cái sư đồ bèo nước gặp nhau đại khái cũng đếm không xuể…”



“…trong những người này, tối ngu ngốc nhất chính là ngươi!”



Đôi môi mỏng cương nghị của Đan Siêu hơi hơi run rẩy: “… Vì sao?”



“Không có việc gì.” Tạ Vân ngồi vào trong ghế, thuận miệng nói: “Đồ đệ tối ngu ngốc thường thường càng mang đến niềm vui cho sư phụ, trên đời chính là việc không công bình như vậy.”



Đan đại tướng quân: “…”



Đan đại tướng quân hít vào một hơi, chính muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe Tạ Vân miễn cưỡng nói: “Còn nhớ Hạ Lan Mẫn Chi không?”



Tên người này đã rất xa xăm, Đan Siêu hơi ngập ngừng một chút, mới hồ nghi nói: “Nhớ rõ.”



“Ba năm trước đây sinh mẫu của Hoàng hậu là Dương phu nhân tạ thế, Hạ Lan Mẫn Chi cắt xén kim ngân tài vật bồi tang mà bỏ túi riêng. Sau khi bị phát hiện liền bị lưu đày đi Thiều châu. Sau Hoàng hậu vẫn chưa giải hận, lại sai người đưa độc tửu, chủy thủ cùng bạch lăng, buộc hắn thắt cổ tự tử mà chết. Một đám sĩ tử trong triều cùng hắn giao hảo phần lớn cũng bị lưu đày đi Lĩnh Nam.”



“…”



Đan Siêu chính là đang suy nghĩ kẻ này vì sao bỗng nhiên bị nhắc tới, lại nghe Tạ Vân nói: “Nhưng đây không phải là trọng điểm.”



“Trọng điểm là, năm đó ngươi đã từng hỏi ta, vì cái gì Hạ Lan Mẫn Chi cùng ta khắp nơi chống đối, thậm chí không tiếc sử dụng các loại thủ đoạn, nhiều lần bày trò mưu mô làm khó dễ…”



Trong lòng Đan Siêu nói: đó không phải là bởi vì ngươi tự thân xuất mã, đem người hành hung một trận, sau lại lột sạch để ở trước cửa giáo phường sao?



Nào ngờ Tạ Vân nhẹ nhàng chuyển đầu đề, đưa ra một cái tên Đan Siêu nhiều năm chưa từng nghe lại: “Bởi vì Doãn Khai Dương.”