Thanh Long Đồ Đằng
Chương 81 : Nghịch đồ
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Năm Hiển Khánh thứ hai, đương kim Thánh thượng đem Lạc Dương đặt làm Đông đô, tu sửa khắp nơi trong Lạc Dương hành cung. Kết quả là bên trong nội cung đình đài lầu các san sát, hoa mỹ trang nghiêm không kém Trường An thành chút nào.
Hà xuất đồ, Lạc xuất thư, Thánh nhân tắc chi. (*)
[(*) đây là một về thuyết Hà đồ – Lạc chi: đại ý Hoàng Hà xuất hiện đồ hình, Sông Lạc xuất hiện thiên thư, thánh nhân thuận theo đó mà làm]
Ba đời đều ở Hà Lạc, Hoàng đế tuổi càng cao, càng thích cư ngụ lâu dài tại Lạc Dương hành cung, nhưng mang theo Thái tử cùng đi theo vẫn là lần đầu tiên trong suốt những năm qua.
Thái tử thì tương đối sầu muộn. Người trong lòng chết, cung điện bị hoả thiêu, tri kỷ năm xưa giao phó tính mạng là Đan đại ca hiện giờ chỉ nghiêm mặt, cả ngày lệnh Vũ Lâm quân bảo hộ bên người, làm hắn bước ra đường một bước cũng không thể đi; khiến cho Thái tử tâm thần chán nản, rã rời, rất có cảm giác hít thở không thông.
Bởi vậy khi đi đến hành cung xa hoa, mẫu đơn nở khắp chốn, bỗng thấy cảm giác mới mẻ, thậm chí ngay cả chứng ho ra máu suốt mùa đông cũng giảm bớt rất nhiều.
Thánh thượng nhìn thấy có chút vui mừng. Màn đêm buông xuống liền ở Lân Chỉ cung tổ chức dạ yến, quân thần vui vầy, hoà hợp vui vẻ.
Nhưng mà quần thần không phải là bọn ngốc. Đối với nguyên nhân niềm vui của Thánh thượng tất cả đều biết rõ ràng trong lòng: Thái tử thân thể tốt lên liền có thể thượng vị.
Đương kim Hoàng đế không thể nói là người không nhân ái, nhưng không khỏi có chút quá nhu nhược. Thời trẻ, dựa vào Quan Lũng cựu tộc của Hoàng hậu phụ trợ, sau đó khiến cho triều chính dần dần rơi vào tay Hoàng hậu nắm giữ, cũng lấy lại không được; Lúc này lại trường kỳ lưu lại Lạc Dương, lệnh cho Thái tử giám quốc. Thái tử thân thể yếu ớt lại nhiều bệnh, tục sự không để ý tới. Trong triều tất cả sự vụ lớn nhỏ liền rơi xuống tay đám trọng thần của Đông cung đảng như Mang Chí Đức, Trương Văn Quán.
Bởi vậy phàm là chính sự, không chuyện gì là không bị thế lực của Hoàng hậu- Thái tử-Tể tướng qua lại dây dưa, hiệu suất cực kỳ chậm chạp, thậm chí thường thường đưa ra quyết sách hoàn toàn trái ngược.
Đối với cái này Hoàng đế đau đầu không thôi, có tâm nghĩ muốn thu dọn lại triều chính. Nhưng chứng đau đầu và giảm thị lực của hắn ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ đành buông tay, lòng tràn đầy chờ mong thân thể Thái tử tốt lên một chút liền nhường ngôi, an nhàn làm Thái thượng hoàng cao quý.
Thái tử đem chén rượu thả xuống bàn, nói: “Thưởng!”
Đan Siêu nhịn không được vỗ vỗ vai Thái tử: “Điện hạ uống ít chút đi.”
Thái tử kỳ thật không uống quá nhiều, nhưng rượu không say người-người tự say. Giờ phút này thần tình hắn đã đỏ bừng, khoát tay ý bảo mình không sao, lại quay đầu hỏi nội thần: “Nữ nhân đàn tỳ bà kia là người nào?”
Trên buổi tiệc, ca cơ vũ nữ đều là do địa phương quan phủ phú hộ ở Lạc Dương tiến dâng. Nữ nhân đàn tỳ bà một thân tố y, mặt mang lụa mỏng, trong mắt như có vẻ ôn nhu vô tận. Thái tử đã sai người ban thưởng cho nàng hai lần. Đan Siêu lại thật sự không nghe ra tiếng đàn kia có gì là tuyệt diệu, chỉ cảm thấy còn không bằng tiểu khúc Tạ Vân cuốn lá cây thổi năm xưa nơi Đại Mạc.
Nữ nhân đàn tỳ bà đôi mắt đẹp lưu chuyển, gặp người đem món quà Thái tử ban thưởng bưng đến, thế nhưng nhìn cũng không nhìn một cái, cũng hoàn toàn không đứng dậy tạ ơn.
Đan Siêu rốt cục phát hiện vì sao Thái tử mượn rượu giải sầu: mặt mày ngũ quan nàng kia, lại có phần tương tự Dương Diệu Dung!
Đan Siêu trong lòng rơi một cái bộp, quay đầu nhìn về phía Tạ Vân.
Chỉ thấy cách đó không xa trên buổi tiệc, Tạ Vân vén tay áo dài, dùng một cây đũa bạc tinh khiết nhẹ nhàng đánh theo nhịp lên cạnh bàn, tựa hồ đang khép hờ hai mắt thanh giọng hợp ca. Cảnh tượng này ở trên cung yến linh đình đúng là hợp tình hợp ý. Ngay sau đó y tựa hồ cảm giác được ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào người mình, liền nghiêng đầu nhìn về hướng Đan Siêu trông lại.
“…” Hai người đối diện một khắc, Tạ Vân khóe miệng hiện lên ý cười khiêu khích, tháo xuống một cái nhẫn hồng ngọc trên tay đưa cho nội thị bên cạnh người, phân phó cái gì.
Cung nhân lúng ta lúng túng không dám cãi lại, đành vâng lời mà đi.
Đợi cung nhân xoay người đi xa, Triệu Đạo Sinh mới từ trong ống tay áo lấy ra một cái bình sứ, sau khi mở ra hướng vào trong bát canh rắc xuống bột phấn đỏ tươi.
…Bột phấn gặp nước liền tan ngay, rõ ràng chính là đồ vật ngày đó Tạ Vân tự tay giao cho Cẩm Tâm trong thư phòng Tạ phủ!
Triệu Đạo Sinh ánh mắt xẹt qua âm trầm, xoay người đẩy cửa ra, bưng thang canh khom người tiến vào đại điện, cúi người tất cung tất kính nói: “….Thái tử điện hạ!”
………….
Cùng lúc đó, phía ngoài Hợp Bích cung.
Bình sinh khinh công Đan Siêu chưa có lần nào lại nhanh đến như vậy. Đình đài lầu các thuỷ tạ bay vút lui ra phía sau, bên tai chỉ có tiếng gió sắc nhọn gào thét, cùng tiếng trái tim trong lồng ngực kịch liệt đập hỗn loạn.
Giây lát, cánh cửa màu son của Hợp Bích cung gần ngay trước mắt, Đan Siêu lại chợt sững lại. Chỉ thấy trước mặt là một đạo kiếm quang thẳng băng: “… Tạ Vân!”
Thân kiếm phản xạ lên mặt nghiêng xinh đẹp tuyệt trần nhưng lãnh khốc của cấm quân thống lĩnh, giống như trăng rằm chiếu rọi một dòng thu thủy, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền đủ để khiến người ta tâm thần bị mê hoặc.
“Lớn mật!” y mỉm cười nói: “Ai cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của vi sư?”
Đan Siêu hơi hơi thở dốc, liếc nhìn cửa điện đóng chặt cách đó không xa, thanh âm khàn khàn ẩn hàm tuyệt vọng: “Tạ Vân, để ta qua đi. Không quản kế tiếp phát sinh cái gì, ta đều phát thệ vì ngươi giữ kín mọi bí mật. Thiên hậu nếu trách ngươi, ngươi cứ việc đem tất cả tội lỗi đổ lên trên người của ta…”
Tạ Vân hỏi lại: “Nếu ta không cho qua thì sao?”
Hai người giằng co thật lâu. Tiếng gió phất động cành lá cùng tiếng người xa xa văng vẳng, giờ phút này đều dần dần hóa thành bối cảnh mơ hồ.
Bàn tay Đan Siêu nặng tựa ngàn quân, rốt cục chậm rãi di động.
Khi Long Uyên kiếm ra khỏi vỏ, kình khí mãnh liệt mênh mông, nhất thời hướng bốn phương tám hướng khuếch tán!
“Tạ Vân…” Đan Siêu run rẩy nói.
Rõ ràng người ở vào trạng thái đỉnh cao là hắn, chiếm cứ thượng phong cũng là hắn, nhưng trên gương mặt nam tử anh tuấn thân thể cường tráng kia, có thể nói là tràn ngập vẻ cầu xin.
Tạ Vân trở tay dùng Thái A kiếm nhẹ nhàng vạch một đường xuống mặt đất trước người.
“Trừ phi vượt qua thi thể của ta. Nếu không hôm nay ngươi nhất định không được vượt qua vạch này.” Tạ Vân đem tóc mai rũ xuống vén ra sau tai, giương mắt bình tĩnh nói: “…tới thử xem!