Thanh Long Đồ Đằng
Chương 82 : Giao thủ
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Đan Siêu chậm rãi lắc đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Tạ Vân, đi bước một lui ra phía sau.
Bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, trong giây phút chớp nhoáng dùng hết sức chạy bứt lên, ý muốn vòng qua Tạ Vân nhằm về phía cửa cung!
….Keng!
Trong nháy mắt hắn suýt nữa thành công. Nhưng ngay lập tức, Thái A kiếm cuốn theo sức mạnh vạn quân bổ xuống, gắt gao chặn lại đường đi!
Đan Siêu không nói một lời, đem Long Uyên đã rút ra một nửa đẩy trở về, dùng vỏ kiếm đón nhận Thái A, phút chốc đã qua mấy chiêu.
Hắn không dám dùng cứng đối cứng, chỉ có thể không ngừng dùng xảo kình để hoá giải sức mạnh càng lúc càng tăng của Thái A kiếm, muốn tìm thời cơ từ bên cạnh Tạ Vân vòng qua. Nhưng Tạ Vân không phải là người hắn không dốc toàn lực ứng phó mà có thể áp chế được, chỉ trong giây lát đã khiến cho hắn phải lui hơn mười bước, một kiếm hướng vào cánh tay Đan Siêu chém tới!
Thái A nếu là thực chém xuống, đủ để đem nam tử thành niên từ bả vai xả thành hai nửa, tuyệt không có cơ hội may mắn nào.
Một khắc thời gian kia dường như biến thành vô cùng chậm rãi, Đan Siêu trở tay rút kiếm, Long Uyên nháy mắt ra khỏi vỏ – đinh!!
Lưỡi kiếm chợt khựng lại. Kiếm phong hai bên va chạm vào nhau tạo thành hoả hoa kịch liệt.
Long Uyên ra khỏi vỏ một nửa, gắt gao chống đỡ Thái A từ trên trời giáng xuống!
“Ta không thể động thủ với ngươi…” Đan Siêu kịch liệt thở dốc, ánh mắt dừng lại ở vị trí ngực trái Tạ Vân: “Ta không thể lại…”
Một đoạn ký ức bị tận lực áp chế, bỗng nhiên ở trong gió long trời lở đất kích động hiện ra, cùng một màn trước mắt vô cùng tương tự như trùng nhập, không ngừng loé lên tái hiện trước mắt.
…Đó là cơn ác mộng tám năm trước trên Thái sơn, một kiếm xuyên tim ái nhân.
“Vậy liền lui về phía sau,” Tạ Vân thản nhiên nói “Sẽ không ai biết việc này có quan hệ với ngươi, Hoàng hậu cũng sẽ không biết hôm nay ngươi từng xuất hiện ở đây.”
Đan Siêu gian nan mà nuốt ngụm nước miếng, tuyệt vọng nói: “Nhất định phải như vậy sao? Không thể vãn hồi một con đường sống?”
“Vãn hồi?” Tạ Vân chỉ một ngón tay về phía cửa điện màu son đang đóng chặt phía trên những bậc đá cẩm thạch xa xa, mỉm cười hỏi lại: “Hoàng hậu ban thưởng thang canh lúc này đã đưa vào rồi, ngươi muốn vãn hồi như thế nào?”
Đan Siêu khuôn mặt kịch biến, cố gắng trấn tĩnh. Long Uyên đem Thái A gạt thật mạnh sang một bên, tiếng kim loại ma sát phát ra chói tai, lại muốn xông vào trong!
Tạ Vân phi thân tới, mũi giày da hươu dẫm lên mặt đất. Thái A kiếm vung lên một đường, trường kiếm giống như giao long quá hải, lần thứ hai cứng rắn chắn trước người Đan Siêu!
Hai thanh thượng cổ thần kiếm giao chiến, giống như mưa rào xối lên hoa lê, lại tựa như ngàn vạn trân châu đồng thời rơi khỏi bàn ngọc, đem từng dòng khí lưu cắt thành từng vòng xoáy sắc bén. Đan Siêu biết rõ giờ phút này tánh mạng khẩn yếu, đối mặt với Tạ Vân lại bất luận thế nào cũng không xuống tay được. Chỉ trong ngắn ngủi hơn mười chiêu liền trái phải luống cuống. Nếu không phải nóng lòng muốn vọt vào cửa cung, giờ phút này hắn hận không thể quẳng kiếm nhận thua ngay lập tức.
“Tám năm qua võ công lui bước không ít a, nghiệt đồ!”
Tạ Vân nhướng một bên lông mày thon dài đen nhánh, biểu tình tựa hồ mang theo một tia chế nhạo cùng khinh thường, như kim châm thẳng tắp đâm vào trong lòng Đan Siêu.
Đan Siêu đem Tạ Vân nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của y bước từng bước một tiến tới. Tư thế kia căn bản là không hề phòng ngự, Tạ Vân phủi tay cho hắn một quyền, vừa nặng vừa tàn nhẫn, lúc này liền khiến Đan Siêu phun ra ngụm nước bọt mang theo tơ máu.
“Thật muốn chết tại đây?” Tạ Vân hỏi.
Đan Siêu nhìn thẳng y, ánh mắt trấn định kiên quyết.
Tạ Vân cười lạnh một tiếng, cúi người nhặt lên song kiếm, đem Long Uyên rút ra khỏi vỏ ném cho Đan Siêu, tiện đà một kiếm bổ tới đầu hắn!
Kiếm phong cách cổ hắn chỉ không đầy một tấc, làn da dưới kiếm khí mạnh mẽ sắc bén đã nứt ra, rỉ máu. Thời khắc đảo mắt liền đầu rơi xuống đất, Đan Siêu rốt cục đưa tay cường ngạnh chặn lại Thái A.
“Không phải là muốn chết sao?” Tạ Vân chế giễu, đột nhiên huy kiếm mà lên!
Tạ Vân bình thường hành sự đều mang lại cảm giác lỗ mãng phóng đãng, nhưng trên thực tế từ nhỏ “Đông luyện tam cửu, Hạ luyện tam phục” (*), bản lĩnh nội ngoại công đều cực kỳ thâm hậu. Đan Siêu không thể công kích chút nào, chỉ cố gắng phòng ngự. Liên tiếp mấy chiêu, thân Long Uyên kiếm vang lên những tiếng trầm vang, vậy mà chịu không nổi sức ép ngàn cân của Thái A, ẩn ẩn muốn rạn nứt.
[(*) tam cửu/tam phục: là ngày lạnh/nóng nhất của mùa đông/hạ. Ý chỉ cần cù khổ luyện]
Tạ Vân nhíu mày, mới vừa rồi bị Đan Siêu một phen nói đến trong lòng mơ hồ khó chịu. Trước mắt loại chống cự tiêu cực này của hắn càng khiến y không kiên nhẫn. Trong giây phút hai binh khí giao nhau, một kiếm liền hướng thẳng đến trái tim Đan Siêu!
Một chiêu này góc độ cùng thời cơ đều diệu đến cực điểm, rốt cuộc vô pháp tránh né, đủ để khiến cho Đan Siêu không thể không biến thủ thành công. Trong giây phút điện quang thạch hỏa, ánh mắt Đan Siêu tựa hồ hiện lên hàn quang, Long Uyên thay đổi góc độ thẳng tắp đón nhận; nhưng mà ngay tại thời điểm một khắc trước khi song kiếm sắp hung hăng chạm vào nhau, hắn bỗng nhiên dừng lại động tác.
Biến cố bất ngờ không kịp đề phòng, lực đạo của Thái A cơ hồ là đủ để đem người xuyên qua, không bị ngăn trở mà hướng về phía lồng ngực Đan Siêu!
Sắc mặt Tạ Vân rốt cục vô pháp che dấu mà biến đổi, trong lúc chỉ mành treo chuông hết sức mãnh liệt dừng tay, trường kiếm thu lại, sát khí như hồng thủy ầm ầm dội ngược.
Ngay tại một khắc kia, khóe miệng Đan Siêu giật giật, trên vẻ mặt hiện ra biểu tình thật nhanh đến mức khiến người ta phân không rõ là trút được gánh nặng, thương cảm hay là vui mừng.
Hắn rốt cục nắm được sơ hở lướt qua giây lát này của Tạ Vân, Long Uyên thật mạnh ngăn chặn Thái A kiếm phong đang thu lại, lấy đà mượn lực, lăng không nhảy lên!
Vừa rồi thề son thề sắt chỉ cầu được chết kia, quả thực chính là điển hình của khổ nhục kế từ xưa đến nay.
Tạ Vân giận tím mặt, lập tức quay đầu lại cũng đã quá muộn. Ngay tại thời điểm hai người lướt qua nhau, Đan Siêu trầm thấp nói: “Ta biết ngươi…” nhưng lời còn chưa dứt, cả người hắn đã chạy ra xa ngoài mấy trượng.
Ầm!
Hợp Bích cung môn bị ầm ầm mở ra. Cùng lúc đó, Thái tử té nhào xuống trên nền gạch hoa lệ lạnh như băng.
Khuôn mặt của hắn biến thành màu đen, không chút sinh khí, đôi mắt vẫn còn trợn lên thẳng tắp nhìn vào hư không; Đan Siêu thốt nhiên dừng lại, khó có thể tin mà kịch liệt thở gấp.
“Người đâu…!” Triệu Đạo Sinh thê lương kêu gào muốn phá cả không gian: “Thái tử uống xong thang canh Thiên hậu ban tặng, đã trúng độc bỏ mình…!”