Thanh Long Đồ Đằng

Chương 83 : Yếm thắng

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Trong Hợp Bích cung.



Thi thể Thái tử bị dời tới hậu đường. Trong đại điện, Hoàng đế, Thiên hậu, vài vị Tể tướng toàn bộ đã tới. Tất cả mọi người quỳ rạp dưới đất, chỉ nghe ấm trà bị xoảng một tiếng hung hăng đập xuống nền đất.



“Xảy ra chuyện gì?!” Hoàng đế há miệng thở dốc, giống như một con sư tử già nua đang phẫn nộ: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…?!”



Rầm rầm một trận nặng nề, toàn bộ đồ vật trên mặt bàn đều bị ném đi, quần thần quỳ dưới đất không hẹn mà cùng rùng mình.



“Hồi…hồi bẩm Thánh thượng, thang canh là do Thiên hậu ban thưởng xuống, đám nô tài đưa đến cửa Hợp Bích cung, được nội thị thủ hạ của Ung vương mang đi vào…”



“Bệ hạ!” Võ Hậu ngắt lời nói.



Trong điện lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thanh âm lãnh tĩnh của Võ Hậu vang lên: “Ta bởi vì Thái tử nửa đường rời khỏi bữa tiệc, mới cố ý ban thang canh an thần, chuyện này đã cùng ngài bẩm báo qua. Nếu là ta có tâm ám hại Thái tử, bao nhiêu biện pháp không dùng, vì sao lại cố tình lấy danh nghĩa chính mình tiến hành ban thưởng? Vì sao trước đó vẫn cùng ngài báo qua? Rõ ràng là có người lấy thủ đoạn vụng về vu oan, thỉnh bệ hạ minh xét!”



Võ Hậu hai mắt ửng đỏ, ánh mắt trấn định, thẳng tắp nhìn chằm chằm gương mặt đầy vẻ bi phẫn của Hoàng đế.



“…” Hoàng đế kịch liệt hít thở một khắc, chuyển hướng về phía cung nhân đang run bần bật: “Ngươi mới vừa nói, thang canh được nội thị thủ hạ của Ung vương mang vào?”



Bùm một tiếng, Ung vương Lý Hiền run rẩy quỳ xuống đất: “Bệ… Bệ hạ, nhi thần cái gì cũng không biết, thật sự cái gì cũng đều…”



Triệu Đạo Sinh không rên một tiếng mà quỳ gối phía sau Lý Hiền.



Hoàng đế chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, giận dữ vung tay lên: “Hết thảy áp đi xuống! Tất cả những người cầm qua thang canh, bao gồm đầu bếp, nội thị, cung nhân ven đường gặp phải, hết thảy đếu giải xuống, nghiêm hình thẩm vấn cho ta!”



“Bệ hạ!” Trong đám quần thần bỗng nhiên có một người quỳ gối lê đi ra: “Dưới nghiêm hình tất có oan án, không thể áp đi xuống thẩm như vậy!”



Chỉ thấy người nọ sắc mặt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn – chính là người xuất thân từ Đông Cung thị lang, từng cùng Thái tử xem như có quan hệ nửa thầy trò – đương triều Tể tướng Mang Chí Đức.



Hắn đập đầu xuống nền gạch phịch một cái, trên trán nhất thời rướm máu đỏ tươi, nghẹn ngào nói: “Ngay cả đương triều Thái tử cũng dám ám hại, chứng tỏ người này tính toán cực đại, không phải là hạng người bừa bãi vô danh. Lúc này cần ở ngay trước mặt bệ hạ đường đường thẩm vấn là tốt nhất. Sau khi giải đi xuống ai biết được phát sinh sự tình gì? Làm thế nào đảm bảo được lời khai liền nhất định chuẩn xác? Làm thế nào đảm bảo nhân chứng được an nguy? Bệ hạ!”



Lúc này trên điện Đan Siêu chính là võ quan phẩm cấp cao nhất. Hắn quỳ gối phía sau Tể tướng nghe vậy hô hấp đình trệ, tầm mắt dư quang liếc về hướng Tạ Vân.



Tạ Vân quỳ một bên dưới tay Hoàng hậu, mái tóc dài tuỳ ý buộc lên, một phen rủ xuống vạt áo, bày ra một bên sườn mặt cứng rắn trơn nhẵn như ngọc, lạnh lẽo như băng.



“… Ngươi nói đúng,” sau một hồi lặng im, Hoàng đế rốt cục chậm rãi nói.



“Người đâu! Đem toàn bộ người chạm qua thang canh, cung nhân đầu bếp hết thảy mang lên điện!” Hoàng đế rống giận: “Còn có Ung vương! Đem nội thị của ngươi cũng giải đến cho trẫm!”



Lý Hiền sắc mặt trắng như tuyết, mấy lần muốn ngất. Đủ loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn giữa kinh hãi, hồ nghi dâng lên trong ánh mắt, ngoái đầu về phía sau.



Nhưng mà Triệu Đạo Sinh dưới cái nhìn chăm chú của hắn bình tĩnh như thường, đứng lên bước tới, lướt qua văn võ chúng thần, quỳ gối thật mạnh trước mặt Hoàng đế: “Bệ hạ, tiểu nhân có việc cơ mật khải tấu!”



“…” Hoàng đế nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”




Võ Hậu bỗng nhiên đứng phắt dậy: “Nô tài lớn mật, ngươi nói hươu nói vượn cái gì?!”



“Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao? Trong Lạc Dương hành cung Thiên hậu ngụ tại Thọ Xương cung, nơi Thiên điện chính là chỗ cấm quân thống lĩnh Tạ Vân đương thời tuần tra nghỉ lại; Vườn hoa sau điện chôn một Đào mộc nhân bị kim châm đâm xuyên qua cơ thể, chính là do Cẩm Tâm được Tạ Thống lĩnh sai sử chôn xuống, lúc ấy Cẩm Tâm cũng không có giấu diếm tiểu nhân!”



Triệu Đạo Sinh đưa tay chỉ Tạ Vân, cười lạnh nói: “Tạ Thống lĩnh, ngươi có dám sai người đi lấy, đến hiện trường đối chứng không?”



Mọi người biểu tình khác nhau, bao hàm sợ hãi cùng bất an, tiếng hít thở liên tiếp.



Võ Hậu lạnh lùng gọi: “Tạ Vân!”



Tạ Vân gật gật đầu, quay lại sai người: “Mang Triệu nội thị đến sau Thiên điện của ta quật lên ba thước đất. Trong đất chôn cái gì đều lấy đến, đi!”



…………….



Không ai nói chuyện cũng không ai dám động đậy gì. Hai tên thị vệ mang theo Triệu Đạo Sinh lập tức rời khỏi Hợp Bích cung, chỉ để lại chúng thần quỳ đầy đất hai mặt nhìn nhau.



Đợi được chừng nửa bữa cơm, Võ Hậu lấy ra chén canh an thần, dịu dàng nói: “Bệ hạ, hãy dùng vài ngụm đi.”



Hoàng đế sắc mặt vẫn còn đỏ bừng, lồng ngực dồn dập phập phồng, nhìn qua phi thường không ổn, nghe vậy liếc về hướng chén canh trong tay Võ Hậu hơi hơi lắc lư.



Vừa lúc đó, thị vệ chạy vội lên điện, trong tay giơ lên cao một vật, run giọng nói: “Báo, báo! Trong đất đào ra mộc nhân! Thỉnh bệ hạ xem qua!”



…Thật sự lại có vu cổ thuật a!



Nhất thời toàn bộ trọng thần đều kiềm chế không được mà đồng loạt đứng dậy. Hoàng đế thở một hơi không ra, “cạch” một cái thật mạnh đem chén canh từ trên tay Hoàng hậu hất văng xuống đất!



“Ngươi… thứ độc phụ này!” Hoàng đế nổi giận gào thét: “Ngươi cũng muốn độc chết trẫm hay sao?!”



Bàn tay Đan Siêu hơi hơi run rẩy rốt cục nâng lên, đặt trên chuôi Long uyên kiếm.



…Ngay nháy mắt khi bàn tay chạm vào chuôi kiếm lạnh như băng kia, ngón tay hắn bỗng nhiên trở nên phi thường ổn trọng, tựa như vững vàng đương đầu với ngàn quân.



Đó là quyết tâm cuối cùng thông suốt, ngưng trọng cùng chắc chắn đập nồi dìm thuyền.



Nhưng mà cùng lúc đó, một thanh âm khác lớn tiếng nghiêm khắc quát: “…Đứng lại!”



Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Tạ Vân sải bước tiến lên, ngăn lại thị vệ đang đi về phía trước.



Giờ phút này tình thế cực độ khẩn trương, cấm quân thống lĩnh dị động khiến cho toàn bộ trái tim mọi người nháy mắt vọt lên cổ họng; Hoàng đế theo bản năng ngả người phía sau, phía dưới đám thị vệ nhất thời rút ra đao binh, liền muốn cướp bước lên trước!



Ngay sau đó, lại chỉ thấy Tạ Vân đoạt lấy Đào mộc nhân trong tay thị vệ kia nhìn thoáng qua, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh lẽo cùng chế nhạo.