Thanh Long Đồ Đằng

Chương 86 : Đánh bạc

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Ba ngày sau, Đông đô Lạc Dương.



Thái tử đột tử, Ung vương bị giam cầm, Hoàng đế bệnh nặng hôn mê bất tỉnh.



Hắc ám từ bốn phương tám hướng lan tràn, dần dần che kín một toà thành Lạc Dương phong vân biến hoá kỳ lạ.



Đan Siêu một tay bưng thực hạp, một tay đẩy cửa phòng ra. Sau khi bước vào hắn châm lên ngọn nến, một ánh lửa âm trầm bập bùng trong căn phòng trống trải.



“Điện hạ, bữa tối đến!”



Lý Hiền cuộn mình phủ phục sau bàn ngẩng đầu lên, lộ ra hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt mơ hồ. Ánh mắt hắn chết lặng đảo một vòng, rơi xuống khay thức ăn rực rỡ muôn màu trước mặt.



“…” Lý Hiền lộ ra một tia cười lạnh: “Mấy ngày trước đều là nước lạnh bánh ngô, vì sao hôm nay lại phong phú như vậy? Thiên hậu rốt cục tính toán xuống tay, đưa ta theo đại ca lên đường sao?”



“Ta xem Điện hạ hai ngày nay chưa từng ăn hạt cơm nào, bèn tự mình bỏ tiền mua.” Đan Siêu thản nhiên nói.



Dưới ánh nến khuôn mặt Đan Siêu lãnh đạm kiên nghị. Hắn mặc giáp nhẹ, nơi thắt lưng cài Thượng phương bảo kiếm khắc kim long, thân ảnh kiên cố trầm ổn.



Lý Hiền khóe mắt co giật, hiện ra vẻ hồ nghi: “Ta không tin, mang đi!”



Đan Siêu không tiếng động mà thở ra một hơi, rút con dao nhỏ cắt một miếng thịt bò hầm, ở mỗi món đồ ăn cùng nước canh đều gắp một miếng đưa vào miệng, nhai nhai nuốt xuống.



Lý Hiền: “…”



Đan Siêu nhướng đuôi lông mày, ý là hiện tại ngươi tin chưa? Sau đó đem khay đồ ăn đặt lên trên bàn, xoay người đi ra hướng ngoài cửa.



“Đan Tướng quân!”



Bước chân Đan Siêu hơi ngừng lại.



Thanh âm Lý Hiền gấp gáp hít thở, nghe như là nghẹn ngào: “Hiện tại bên ngoài… Bên ngoài khẳng định rất nhiều người muốn giết ta. Hoàng phụ lệnh cho Vũ Lâm quân phong tỏa nơi đây, tất nhiên là vì bảo vệ mạng của ta… Cho nên thỉnh Đại tướng quân nhất định, nhất định…”



Đan Siêu trầm mặc một khắc.



“Cho dù không vì hoàng mệnh, mạt tướng cũng nhất định bảo vệ Ung vương điện hạ.” Hắn chậm rãi nói “Ngài yên tâm đi.”



Đan Siêu bước ra, đóng cửa lại.



…………….



Tiết xuân nồng đậm, gió đêm nhè nhẹ. Xa xa góc đường truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh mơ hồ. Dưới hành lang gấp khúc sớm có phó tướng tâm phúc chờ sẵn, thấy Đan Siêu đi ra vội khom mình hành lễ, thấp giọng nói: “Tướng quân, trong cung đưa tin tức trở về.”


Minh Sùng Nghiễm đi ra cửa điện, chỉ thấy thân ảnh Tạ Vân ở cách đó không xa chợt lóe, chuyển qua hành lang gấp khúc.



“…Tạ Thống lĩnh!”



Minh Sùng Nghiễm bước nhanh tiến lên. Tạ Vân đứng ở dưới thạch trụ, không quay đầu lại: “Như thế nào?”



“…” Chần chờ một lát Minh Sùng Nghiễm vẫn là đằng hắng một tiếng, nói: “Lần trước thiếu ngươi một…”



“Ngươi vẫn còn thiếu nhiều lắm!”



Tạ Vân ném lại một câu đã muốn đi. Minh Sùng Nghiễm lại nhịn không được lắc mình chắn trước mặt y, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú khó có thể miêu tả thành lời dưới ánh trăng: “Ngươi thật muốn đem hắn đưa lên cái vị trí kia? Ngày Kim Long đăng vị cửu ngũ liền là ngày Thanh Long buông tay nhân gian. Lời tiên đoán năm đó lúc ta và ngươi mới gặp, Tạ Thống lĩnh đã hoàn toàn quên sạch sẽ rồi phải không?”



Tạ Vân bỗng nhiên ở trong tầm mắt của hắn nở nụ cười.



Nụ cười này của y tựa như trăm hoa đua nở dưới trăng, một tia xuân sắc nồng diễm cuối cùng nơi Lạc Dương thành, ngay ở đầu mày cuối mắt cong lên kia bỗng nhiên như ùa tới.



“Ta buông tay nhân gian?” Y cười hỏi.



“Ngươi cũng biết cái gì gọi là thủ hộ chân long, vị cực nhân thần? Tương lai vô số tài phú quyền thế chờ ta đi an hưởng tôn vinh, tại sao lại buông tay nhân gian?”



“Minh phương sĩ, mấy cái lời tiên đoán giả thần giả quỷ kia của ngươi, ta một chữ cũng không tin qua!”



Minh Sùng Nghiễm nghẹn họng. Chỉ thấy Tạ Vân lưu cho hắn một cái nụ cười nhạo báng không chút nào che dấu, giống như một công tử Tần Hoài phong lưu phóng đãng, hướng Thượng Dương cung thản nhiên đi tới.



………….



Cùng lúc đó, Thượng Dương cung.



“Đại tướng quân,” tâm phúc thái giám khom người, thấp giọng nói: “Bệ hạ mới vừa tỉnh lại, tuyên triệu ngài đi vào.”



Đan Siêu im lặng không nói, thái giám ở phía trước hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.



Hoàng đế đang dựa nghiêng trên long sàng, nghe thấy tiếng cửa điện mở ra, miễn cưỡng nhấc lên đôi mắt mờ đục, đối một thân ảnh cao lớn ngồi ngay ngắn ở cạnh giường gật gật đầu, khàn khàn nói: “Doãn ái khanh… hãy đi ra ngoài trước.”



Đan Siêu vượt qua ngạch cửa, cơ bắp trên sống lưng chợt căng thẳng.



Hắn chỉ nhìn thấy thân ảnh mặc áo tím đai vàng cách đó không xa đứng lên, xoay người đi về hướng mình, đáy mắt tràn đầy vẻ đùa cợt ý vị thâm trường. Khi thoáng lướt qua bên người hắn, người nọ còn đầy hứng thú mà bỏ lại bốn chữ: “… Đan Đại tướng quân!”



Thanh âm kia nháy mắt tiêu tán, nhẹ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.



Đôi mày đậm nét của Đan Siêu nhướng lên, gằn từng chữ: “Doãn Khai Dương.”