Thanh Long Đồ Đằng

Chương 87 : Quả tim

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Doãn Khai Dương đầy vẻ hứng thú đánh giá Đan Siêu, sau đó mỉm cười đi ra cửa.



Hoàng đế dựa sâu vào trong long ỷ u ám, ánh nến yếu ớt càng làm sắc mặt vàng như sáp đầy vẻ suy yếu. Đan Siêu muốn quỳ xuống tham kiến, bị hắn miễn cưỡng đưa tay ngăn lại: “Ái khanh không cần đa lễ… Ung vương gần đây như thế nào?”



Hai ngày liền hột cháo không dính răng, Ung vương dĩ nhiên là thập phần không ổn. Đan Siêu chần chờ một khắc, vẫn là nói chi tiết tình huống. Hoàng đế gật đầu hỏi: “Mỗi ngày đưa đồ ăn thức uống đều nghiệm độc không?”



“Hồi bẩm bệ hạ, nghiệm.”



Hoàng đế nâng lên mí mắt che kín nếp nhăn, lộ ra một ánh mắt nhìn phía Đan Siêu, ý là ‘kết quả như thế nào’?



“… Mấy hôm nay ẩm thực của Điện hạ, là thần tự mình đặt mua.”



Hoàng đế thu hồi ánh mắt, thở ra một hơi thật dài.



“Ung vương từ nhỏ thông minh hiếu học, khiêm tốn cẩn thận. Bởi vì nguyên nhân thân thế, ở trong cung nơi chốn cẩn trọng, cũng không dám bước quen một đường, nói nhiều một câu… Nếu nói là hắn thu lưu Hạ Lan Mẫn Chi thì còn có thể lý giải. Nhưng mưu hại Thái tử là một chuyện trẫm không tin.”



Hoàng đế một câu xem như định xong cái án lộn xộn bát nháo mưu độc thái tử gần đây, Đan Siêu chỉ lẳng lặng nghe, không nói một tiếng.



“Chỉ là Hoàng hậu không chứa nổi hắn. Hoàng hậu tâm lớn.”



Hoàng đế run run rẩy rẩy đem bàn tay hướng đến chén thuốc cạnh giường. Đan Siêu đem chén thuốc bưng đứng lên, chính mình nếm trước một muỗng, mới đẩy tới.



Hoàng đế vừa lòng mà gật gật đầu.



“Chu vương Lý Hiển cũng là đứa trẻ tốt. Đáng tiếc tính cách mềm yếu, không phải là đối thủ của mẫu thân hắn; Ký vương Lý Đán qua năm sau mới được mười ba, càng không trông cậy được. Nếu trẫm có mệnh hệ gì, quốc tộ xã tắc hẳn là vẫn là dừng ở trên tay Ung vương. Ngươi nhất định phải bảo vệ tính mạng của hắn thực tốt.”



Đan Siêu trầm giọng nói: “Thần minh bạch.”



“Ngươi là từ quân công đi lên, thân gia trong sạch, vô ưu vô lo, bởi vậy trẫm tin tưởng ngươi có thể làm được điểm này.”



Hoàng đế chậm rãi uống thuốc đắng. Trong Thượng Dương cung một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng muỗng bạc va chạm vào đáy bát phát ra tiếng vang rất nhỏ.



“… Bệ hạ,” trong không yên tĩnh khí gần như cô đọng, Đan Siêu rốt cục hít vào một hơi, thấp giọng hỏi: “Nếu bệ hạ thực sự muốn bảo vệ Ung vương, vì sao biện pháp lại không triệt để, dứt khoát rút củi dưới đáy nồi?”




Doãn Khai Dương phất phất tay, xoay người hướng ngoài viện đi ra.



Trong đêm tối, bóng dáng của hắn phong độ nhẹ nhàng lại tiêu sái đến cực điểm. Tạ Vân nhìn chằm chằm hắn, lông mi chiếu một đường cong sắc nét trên mũi, bỗng nhiên cất cao giọng: “Đứng lại!”



Doãn Khai Dương vừa quay đầu lại, Tạ Vân đi nhanh tiến lên, bỗng nhiên đem trái tim huyết nhục mơ hồ đã đông cứng kia nhét vào trong tay của hắn!



Doãn Khai Dương: “…”



Tạ Vân lại dán sát ghé vào lỗ tai hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên. Tư thế đó từ đằng xa nhìn lại ái muội vô cùng, nhưng chỉ có Doãn Khai Dương mới có thể nghe thấy thanh âm tràn ngập cay nghiệt cùng tà tính của y: “Cái này nên là của ngươi, cầm lấy!”



Xa xa, Đan Siêu mãnh liệt ngừng lại bước chân, đồng tử chợt co lại.



Theo tầm mắt của hắn nhìn tới, dưới ánh trăng hai người kia đứng đối diện. Doãn Khai Dương hơi nghiêng người, nhưng vẫn có thể nhìn ra Tạ Vân nửa người trên tận lực hướng về phía trước ngả tới. Quả thực là khoảng cách có thể sử dụng câu ‘vành tai tóc mai chạm nhau’ để hình dung.



Mà bàn tay bọn họ cùng nắm chặt, từ góc độ Đan Siêu thậm chí có thể nhìn thấy lòng bàn tay thân mật dán lại với nhau.



Đại não Đan Siêu nguyên bản đang tràn ngập các loại suy nghĩ hỗn loạn giống như nháy mắt bị quét sạch, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên tiến lên phía trước.



“… Doãn chưởng môn nói, sinh ra vào ngày mùng ba tháng tư hắn chỉ biết hai người. Một người khác chính là Bắc nha cấm quân thống lĩnh Tạ Vân…”



“Lớn mật! Một tên nô tịch đê tiện, sao dám gọi thẳng danh tự của Ám Môn chưởng môn?!”







Đan Siêu cũng không biết là xảy ra chuyện gì, thân thể tựa như có ý thức của mình, phát ra run rẩy đi bước một lui ra phía sau. Đợi đến lúc hắn kịp phản ứng là đã ra ngoài cửa sau của Thượng Dương cung.



Lồng ngực Đan Siêu hãy còn phập phồng, trong xoang mũi bởi vì thở dốc mà tràn ngập hơi nóng rực, lúc này phía sau truyền đến một tiếng: “Đan Tướng quân?”



“…Ai?!”



Đan Siêu đột nhiên xoay người, thanh âm gần như nghiêm khắc. Ngay sau đó chỉ thấy trước mặt kình phong lao thẳng đến. Một lợi khí cực kỳ bén nhọn, ở trong bóng đêm như mực, thần không biết quỷ không hay vọt tới trước mắt!