Thanh Long Đồ Đằng
Chương 9 : Hoan hỉ Phật
Ngày đăng: 17:28 18/04/20
Cảnh Linh nhìn chằm chằm Tạ Vân, một lúc lâu sau lộ ra một nụ cười mang theo tà khí cùng ý vị sâu sa.
“Không được,” hắn lạnh lùng nói, ánh mắt mặc dù khóa trên gương mặt Tạ Vân, lời nói cũng là hướng về Phó Tưởng Dung: “Phó tiểu thư yên tâm, ngươi tạm thời vẫn là võ lâm đệ nhất mỹ… nữ.”
Phó Tưởng Dung nhất thời vừa sợ vừa giận: “Vì cái gì?!”
“Bởi vì…”
Bàn tay bên người Cảnh Linh đột nhiên lật một cái, kình phong bắn ra, một tia chớp xẹt đến trước mặt Tạ Vân…
Keng!
Trong giây phút chỉ mành treo chuông, Đan Siêu vội vàng ra tay, ngay cả kiếm cũng còn trong vỏ, ở khoảng cách sát mắt trái Tạ Vân, chắn được một kích kia!
“Đông” một tiếng, ám khí rơi xuống đất. Đại sảnh nháy mắt ồ lên.
Mọi người nhất tề nhìn lại, chỉ thấy cái kia rõ ràng là một kim đạn to bằng ngón út!
Đan Siêu cúi đầu nhìn, chỉ thấy vải bố quấn quanh Thất tinh Long Uyên đã bị kình khí xé rách, lộ ra một chút vỏ kiếm bằng da cá nhám màu trắng – Lớp da dày cứng rắn kia thế mà để lại vết nứt nhỏ. Nếu bị bắn trúng vào mắt, không biết tình huống vỡ đầu nát óc thê thảm đến mức nào.
Tạ Vân giương mắt nhìn về Đan Siêu, nhu hòa nói: “…Đa tạ!”
Từ lúc kim đạn bắn ra gần sát mắt trái, đến khi vỏ kiếm kề sát chóp mũi y, chặn lại được ám khí, toàn bộ quá trình này y không có động tác nào né tránh, sắc mặt cũng chưa biến nửa phần, thậm chí ngay cả mi mắt cũng không chớp một lần!
“…” Đan Siêu nhìn thẳng vào y, chậm rãi thu hồi kiếm: “Cô nương khách khí.”
“Tên hồng mao quỷ này!” Lúc này trong đại sảnh đã có mấy đệ tử trẻ tuổi rốt cuộc kiềm chế không được, vỗ án cả giận nói: “Cô nương nhà người ta chọc tới ngươi sao, lại ra tay đả thương người như vậy?!”
“Đúng là đồ tâm ngoan thủ lạt! Heo chó không bằng!”
“Tà giáo, quả nhiên là giang hồ tà giáo!”
…..
Cảnh Linh mắt điếc tai ngơ, chỉ khoanh cánh tay rắn chắc, lạnh lùng đánh giá Đan Siêu. Ánh mắt kia giống như màu tóc đỏ tươi của hắn phát ra ẩn hàm huyết tinh. Đan Siêu lại chẳng chút nào sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, một tay tạo thành chữ thập thi lễ: “Vị công tử này thứ lỗi. Long cô nương là do bần tăng mang đến Đoán kiếm trang, nhất định cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh không thiếu một sợi tóc mà mang đi. Nếu công tử nhất định muốn gây phiền toái cho vị cô nương này, hôm nay tại đây, bần tăng cũng chỉ đành thỉnh ngươi luận bàn một chút.”
Ngoài dự kiến chính là Cảnh Linh vẫn không hề tức giận ra tay, ánh mắt chuyển từ Đan Siêu qua gương mặt Tạ Vân, một lát sau không giận lại cười: “Thực tốt.”
Nói xong hắn lại không để ý gì đến phía Đan Siêu, lập tức quay lại Phó Văn Kiệt: “Thiếu trang chủ quyết định như thế nào?”
Không khí vô cùng ngưng trọng, nguy cơ lại quay về bên Phó gia. Phó Văn Kiệt cùng lão phu nhân đối diện một khắc, khàn khàn nói: “Ta cũng không biết gia muội có gì tốt, khiến cho Thần quỷ môn phải cố tình cưỡng ép như vậy…”
“Suy nghĩ nhiều!” Cảnh Linh đùa cợt nói: “Người nghĩ càng nhiều càng dễ dàng chết sớm.”
Phó Văn Kiệt quay lại nhìn về phía Phó Tưởng Dung. Tiểu cô nương kinh hoàng trừng mắt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, mái tóc cài ngọc trâm đều rối loạn, vẻ vô cùng chật vật lại đáng thương.
… Bất luận ương ngạnh như thế nào, cũng chỉ là tiểu cô nương mới mười mấy tuổi được nuông chiều từ bé mà thôi.
Phó Văn Kiệt gian nan nói: “Tại hạ cũng chỉ có một muội muội này…”
“Trong giang hồ cũng chỉ có một Đoán kiếm trang.”
Cảnh Linh nhìn mọi người chung quanh trong đại sảnh địch ý sâu nặng, cười nói: “Các vị có thể có điều không biết. Ngày đó Hoàng Hải bang cũng từng dốc hết sức cự tuyệt đem thổ địa điền trang bán cho Thần quỷ môn, chuyện bất quá mới năm kia thôi. Hiện giờ trong giang hồ đại khái đã không còn ai nhớ rõ từng có Hoàng Hải bang tồn tại; Không Động phái nói cái ngọc ấn đồ bỏ kia là của bọn hắn, còn phái nguyên lão trong bang tới cửa Thần quỷ môn mà đòi. Hiện giờ nguyên lão kia toàn thân kinh mạch bị phế, hẳn là còn nằm ở trên giường.”
“Ta hôm nay mặc dù một mình tới cửa, nhưng Thần quỷ môn vốn dĩ chính là một tổ chức sát thủ, trước mắt đã có không ít cao thủ tiến nhập Hoài Nam. Các vị đều là danh môn đệ tử, cẩm tú niên hoa, tiền đồ rộng lớn, ta cũng hiểu được nếu dễ dàng bỏ mệnh tại nơi này, không khỏi có chút…”
Tầm mắt hắn như chớp từ giữa đại đường đảo qua từng gương mặt căm phẫn, giận dữ, hoặc co rúm khiếp đảm xung quanh, chậm rãi nói: “… không có lời.”
“Ngươi!” dưới đường đệ tử Không Động phái bỗng nhiên bật đứng dậy, cả giận nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói! Chưởng môn sư thúc ta…”
Keng!!
… Bên cạnh hắn cách đó không xa, Trần Hải Bình rút kiếm đứng dậy, bước nhanh tới trước. Chỉ nghe một tiếng keng chát chúa như bổ vào đầu, vậy mà lại cường ngạnh đón đỡ được đao phong của hai tên sát thủ che mặt của Thần quỷ môn chém tới!
Ngay sau đó cánh cửa bị một đạo kiếm khí bổ ra, ván cửa bay hướng vào trong, bị Cảnh Linh một quyền đập nát. Xuyên qua vô số mảnh vụn gỗ, chỉ thấy kiếm quang dày đặc bổ vào vào đầu mình đánh xuống ——
Keng!
Trong lúc chỉ mành treo chuông, Cảnh Linh vặn người vung tay, Đoạt hồn câu chắn ngang, nghênh diện chặn lại đao phong cực mạnh chém tới!
Tiếng kim khí giao nhau khiến người nhức óc. Nội lực va chạm, hoả tinh bắn toé, hai thanh binh khí đều bởi vì cực độ giằng co mà rung nhè nhẹ, thân đao phản chiếu đôi mắt âm trầm của Cảnh Linh: “Hòa thượng, Phật tổ không dạy qua ngươi đừng có quản thế nhân tầm hoan mua vui sao?”
Đan Siêu nhanh chóng liếc mắt nhìn Tạ Vân trên giường phía sau hắn, chỉ thấy “Long cô nương” miễn cưỡng khép vạt áo ngồi dậy, trong lòng xác định, lạnh lùng nói: “Thí chủ, cha ngươi không dạy qua ngươi, tầm hoan mua vui phải là hai người ngươi tình ta nguyện. Chỉ đơn phương một mình là muốn bị đánh sao?”
Cảnh Linh giận dữ: “Ngươi!”
Một tiếng kia chưa hết, hắn đột nhiên phát lực. Chỉ nghe lưỡi đao cùng móc sắt kịch liệt ma sát, mũi câu nhọn xẹt qua sống đao, vang lên tiếng chói tai.
… Trường đao là Đan Siêu vừa rồi từ trong tay tên sát thủ của Thần quỷ môn đoạt tới, bị Đoạt hồn câu một móc, vậy mà nháy mắt nứt ra, rầm rầm một tiếng gãy thành mấy đoạn!
Đan Siêu ngay cả hé răng cũng không có, trực tiếp vứt bỏ đao ra phía sau, cả người nháy mắt liền rời khỏi cửa. Quả nhiên cá tính Cảnh Linh là sát thủ xuất thân, nửa điểm đều không do dự liền xông ra ngoài đuổi theo. Đến đình viện Đan Siêu không thể tiếp tục lui, Cảnh Linh cả người như ác điểu bay lên cao đập xuống, bức thẳng đến trước mặt hắn, đồng thời hai tay vòng ra phía sau gỡ xuống một thanh Đoạt hồn câu khác.
Hai móc câu đan xen, thẳng hướng cổ họng, như mũi hái của tử thần lăng không mà xuống:
“Đi chết cho ta…!”
Đinh!
Kỳ thật phải là hai tiếng, nhưng bởi vì thời gian không cách biệt, cho nên nghe chỉ có một tiếng mà thôi.
Cảnh Linh đồng tử hơi co lại, trong đáy mắt chiếu ra hai thanh trường kiếm, đương tả hữu chặn lại Đoạt hồn câu của chính mình …
Vừa rồi trong giây phút hết sức nguy cấp, Đan Siêu đưa hai tay ra sau, rút ra Long Uyên Thái A đang cài trên lưng, vững vàng một kích chặn lại song câu!
Vải bố bọc ngoài song kiếm bị đều đánh rách tả tơi, lộ ra bên trong mảng lớn vỏ kiếm bằng da cá nhám màu trắng, như vậy nhìn qua thậm chí có chút buồn cười. Nhưng Cảnh Linh lại có thể rõ ràng cảm giác được từ trong vỏ kiếm bằng da truyền đến kiếm ý lạnh lẽo thấu xương, cứng cáp sắc bén, như thần chung cổ trống khiến người chấn động, lại như từng đợt sóng trên sông dài trào dâng, vĩnh viễn liên tục, hết sóng này đến sóng khác, hướng vào tâm mạch của mình mà bức đến.
Cảnh Linh hô hấp đình trệ, trong lòng biết không tốt, cắn răng rút câu lại, đề khí lùi nhanh ra phía sau: “…. Ngươi không có khả năng là hòa thượng!”
Hắn “keng!” một tiếng đem song câu cắm mạnh lên nền đất, mượn chiêu này ổn định thân hình, quát: “Ngươi rốt cuộc là từ môn phái nào xuất thân?!”
Cùng lúc đó, trong phòng.
Tạ Vân bắt lấy cổ tay chính mình, kéo một cái cắc, xương cổ tay liền trở về chính vị.
Y kiệt lực mà thở ra một hơi, nhưng mà hơi kia chưa ra hết đã biến thành một trận ho mãnh liệt. Một lúc lâu tiếng ho khan rốt cục mới miễn cưỡng ngừng lại, Tạ Vân thở hổn hển xoay người xuống giường, lấy lại bình tĩnh.
Tuy rằng trên ngón tay vẫn còn run rẩy rất nhỏ, nhưng y vẫn cứ tỉ mỉ cẩn thận, không chút cẩu thả mà đem y bào đai lưng buộc lại chỉnh tề.
Tên sát thủ xui xẻo kia của Thần quỷ môn còn nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, Tạ Vân từ trong giày hắn rút ra một thanh chủy thủ, mở ra vừa thấy lưỡi màu xanh lam, rõ ràng là tẩm qua thuốc độc, liền thuận tay lau vào cổ sát thủ kia, rồi đứng dậy đi về hướng cửa.
… Cạch! Cạnh!
Mỗi một bước đi, thân hình y liền phát sinh một chỗ biến hóa tương ứng: xương đùi biến dài, bả vai biến rộng, ngực nở, lưng thon; cả người tựa như giãn nở ra, biến thành cao hơn cả tấc!
Cuối cùng một bước dừng trước khi ra cửa, xương sống y cắc một tiếng, giống như một khối xương cốt cuối cùng định hình.
Đại nội đệ nhất cao thủ, Thống lĩnh cấm vệ quân Tạ Vân hít một hơi thật sâu, sườn mặt nghiêng lạnh lùng dưới ánh trăng thâm thúy phân minh, một bàn tay nâng lên, duỗi tay mở cánh cửa hướng đi thông đến đình viện nơi Đan Siêu cùng Cảnh Linh đang giằng co lẫn nhau…
“Người tới a! Cháy rồi!”
Trong viện chợt đèn đuốc sáng trưng. Vô số tiếng chân chạy rầm rập, tiếng người kinh hô, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp: “Đi lấy nước! Đi lấy nước!”
“Nhanh! Nhanh cứu hoả! Đại tiểu thư ở bên trong!”
“Không được rồi! Người tới mau! Đại tiểu thư bị lửa thiêu…!”