Thanh Long Đồ Đằng
Chương 10 : Đại đào cương
Ngày đăng: 17:28 18/04/20
Sáng sớm hôm sau.
Một khối thi thể được vải trắng che đậy đặt trên chính đường, lão phu nhân được hạ nhân nâng tới, lảo đảo mấy bước, bùm một tiếng quỳ xuống khóc lớn: “Nữ nhi số khổ của ta! …”
Cả sảnh đường mọi người không đành lòng nhìn, đều thổn thức quay đầu, một loạt “Lão phu nhân nén bi thương”, “Thiếu trang chủ nén bi thương” không ngừng bên tai.
“Tối hôm qua bên trong trang viện đột ngột phát hoả, gia muội trong tú lâu chạy ra không kịp, đến khi dập tắt lửa, đã…” Phó Văn Kiệt dừng một chút, vươn tay che mặt, một lúc lâu mới nâng lên ánh mắt đỏ bừng: “Việc này đột ngột xảy ra, tại hạ cũng không nghĩ tới, gia muội ngày hôm qua còn đang yên lành mà đứng chỗ này, hôm nay liền đã thành thiên nhân vĩnh cách…”
Cảnh Linh đứng ở trước đám người quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Vân đang dựa ở trong góc.
Đan Siêu tiến lên nửa bước chặn tầm mắt của hắn, Cảnh Linh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Tối hôm qua sau khi hoả hoạn bùng nổ, phía tú lâu ánh lửa tận trời, tiếng người mang nước cứu hoả huyên náo ầm ĩ, nhất thời phá tan thế giằng co giữa hai người trong đình viện. Cảnh Linh nguyên bản còn tính toán tiếp tục tra hỏi, nhưng mấy thủ hạ Thần quỷ môn phi báo chuyện quan trọng, không biết đưa lỗ tai nói gì đó, Cảnh Linh thế nhưng lập tức không hề tham chiến, chỉ đem móc câu lạnh lẽo như băng đối Đan Siêu điểm điểm, cười lạnh một tiếng, thả người nhảy vọt mà đi.
Đan Siêu trở về trước cửa phòng, đưa tay muốn đẩy, giữa không trung lại chần chờ, sau đó chỉ dùng ngón tay gõ hai cái: “Long cô nương, ngươi có sao không?”
Trong cửa một mảnh yên lặng.
“Long cô nương?”
“… Đa tạ đại sư cứu giúp, ta không sao.”
Chẳng biết tại sao Đan Siêu cảm thấy thanh âm Long cô nương so với thường ngày có vẻ trầm thấp, ẩn ẩn còn có chút khàn khàn, nhưng người trải qua kinh biến thanh âm run rẩy biến đổi cũng là bình thường, bởi vậy liền không truy vấn thêm, chỉ nói: “Bên ngoài đi lấy nước cứu hoả, ngươi hãy ở trong phòng đừng đi ra. Đoán kiếm trang không thể ở lâu, chúng ta ngày mai sẽ lên đường rời đi, người bên ngoài nói như thế nào không cần quản.”
Ai ngờ trong phòng Long cô nương cười nhẹ, thanh âm kia giống như băng trong thanh thủy nhẹ nhàng va chạm: “Đã muộn rồi. Đi không được!”
Sảnh đường đã sớm căng cờ trắng, khách nhân mỗi người đều bi thương, hạ nhân mặc áo tang, vài nha hoàn bên người Phó Tưởng Dung gom thành một đoàn, ở bên chân thi thể khóc đến thút thít nghẹn ngào.
Phó Văn Kiệt lau lau khóe mắt lệ quang, nức nở nói: “Tệ trang nguyên bản nhận được võ lâm đồng đạo quá yêu, dự định gánh vác tháng sau mở võ lâm đại hội, ngay cả vật phẩm nhân thủ đều đã được an bài tốt. Nhưng hiện giờ xảy ra việc thảm thiết bực này, thật sự là ngoài dự đoán…”
Chúng khách tự nhiên sôi nổi tỏ vẻ Thiếu trang chủ không cần để ý, chỉ tiếc Đại tiểu thư trời ghen hồng nhan, hương tiêu ngọc vẫn, thiên tai nhân họa khó có thể tránh khỏi…
“Thiếu trang chủ,” trong đám người đột nhiên truyền đến một thanh âm không chút để ý.
Mọi người lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc đồ đen, thân mang song câu đứng ở nơi đó, mái đầu tóc đỏ kiệt ngạo vô song. Phó Văn Kiệt cau mày nói: “Cảnh công tử?”
Cảnh Linh liếc dò xét thi thể một khắc: “Tại hạ có một điều nghi vấn.”
“Cảnh công tử mời nói.”
“… Đoán kiếm trang thực nghèo sao?”
“Nói chuyện kiểu gì vậy!” trong đại đường nhất thời có người thốt ra, đưa tới một đoàn tiếng phụ họa, lão phu nhân canh giữ ở bên thi thể nhất thời tiếng khóc càng to.
Phó Văn Kiệt đau đầu vô cùng: “Tệ trang mặc dù không bằng Thần quỷ môn nhà lớn nghiệp to, tốt xấu cũng có mấy chục năm cơ nghiệp. Tất cả tiêu phí tự có thể xử lí, không cần ngoại nhân lo lắng. Cảnh công tử hỏi cái này rốt cuộc là có ý gì?”
“Thật không?” Cảnh Linh thản nhiên nói: “Nhưng nếu là Đoán kiếm trang như vậy, vì sao chủ tử đi ngủ bên cạnh một nha hoàn tuỳ thân đều không có, mặc cho hoả hoạn cố tình chỉ thiêu chết mỗi mình tiểu thư?”
Hiện trường tiếng lao xao chỉ trích đột nhiên giảm xuống. Bỗng nhiên một nha hoàn quỳ bên cạnh thi thể Phó Tưởng Dung hét to: “Là quỷ!”
Nha đầu kia đầu gối lùi lại hai bước, khóc đến thở hổn hển, cả người tựa hồ cũng muốn hỏng mất: “Từ… từ sau khi Thiếu phu nhân qua đời, ban đêm nội viện liền thường xuyên có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc. Tuần đinh ban đêm có người còn mấy lần nhìn thấy bóng trắng ở phía sau sơn mộ lúc ẩn lúc hiện, đều nói là Thiếu phu nhân oán khí sâu nặng, cho nên mới… Tối trước đêm hoả hoạn một ngày, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy thấy nữ quỷ ở trong sân, toàn thân đều là máu… cực kỳ đáng sợ…là lão phu nhân nghiêm lệnh không cho chúng ta nói ra bên ngoài…”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thấy lão phu nhân chỉ im lặng gạt lệ, cũng không có ý ngăn cản nha đầu kia nói chuyện, tựa hồ là cam chịu.
“Đêm qua chúng ta nghe bên ngoài lại có tiếng quỷ khóc, chợt gần chợt xa, trong lòng thập phần sợ hãi. Lại không dám đi quấy nhiễu tiểu thư, liền trộm đánh thức mọi người ngồi xúm với nhau ở gian ngoài, thắp đèn niệm Phật. Niệm ước chừng nửa canh giờ, đột nhiên nghe trong nội viện dần dần truyền đến động tĩnh, tiếng cửa sổ phanh một cái mở ra, tiểu thư ở bên trong hét lên ‘Người đâu, mau tới, có quỷ!’ …”
“Chúng ta vài kẻ cuống quít chạy tới, chẳng hiểu như thế nào lại đều không mở được cửa, chỉ thấy bên trong ánh lửa bùng lên, cùng với âm thanh nữ quỷ gào khóc, chúng ta liền… liền …”
Cảnh Linh nói: “Các ngươi liền bỏ chạy?”
Nha hoàn vừa khóc vừa gật đầu, nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.
“Sống chết trước mắt như thế nào còn nghĩ được cái gì khác ngoài việc lo cho mình chạy thoát thân!” Lão phu nhân ở bên cạnh liền khóc than: “Trên đời này kẻ trung phó cũng chỉ có trong thoại bản, bọn nha đầu này như vậy cũng không có gì lạ!”
Trong sảnh người người thổn thức. Có kẻ kinh hồn táng đảm, có kẻ niệm Phật không thôi, có kẻ khen lão phu nhân thông tình đạt lý, đủ dạng các loại.
Đan Siêu nhẹ nhàng mà “Di?” một tiếng.
Tạ Vân khàn khàn nói: “Như thế nào?”
Sau chuyện đêm qua tiếng nói của y liền có chút thô ách, có thể là khi Cảnh Linh lấy ngón cái ấn trụ cổ họng y đã làm bị thương chỗ nào, sáng nay thanh âm liền trở thành không được tự nhiên như cũ.
Trần Hải Bình khó có thể tin mà nhìn chằm chằm khớp xương một lúc lâu, chợt nhìn phía bộ mặt thi thể hoàn toàn thay đổi, môi run rẩy nói không nên lời.
“Quả…quả nhiên là…” Đám người phía sau vang lên thanh âm rất nhỏ, dần dần nối nhau liên tiếp: “Quả nhiên là không đúng!”
“Không phải là Phó Đại tiểu thư?”
“Người chết kia là… Hoả hoạn…”
“Đủ rồi!” Lão phu nhân thốt nhiên rống giận, dùng quải trượng giậm thật mạnh xuống đất vài cái: “Nói bậy nói bạ cái gì, đây là Tưởng Dung! Lão thân còn có thể có hai nữ nhi hay sao? Không cần nghe hòa thượng kia hồ ngôn loạn ngữ!”
Đan Siêu đối với vẻ tức giận cuồng loạn mắng nhiếc này như không nghe thấy. Hắn đem bàn tay thi thể buông xuống, dùng vải trắng tỉ mỉ che đậy, cho đến khi xác chết đáng sợ kia hoàn toàn được che kín, mới chắp tay thành chữ thập niệm một tiếng Phật hiệu.
… Hắn cho tới bây giờ chưa từng niệm Phật hiệu. Trong vài âm tiết đơn giản, đã biểu thị rõ lòng thương xót, bình tĩnh cùng trang trọng.
Một khắc kia quanh thân hắn tựa hồ tản mát ra sức mạnh nào đó, khiến cho cảm xúc nôn nóng hoài nghi của mọi người đều bị mạnh mẽ trấn trụ, vô thức mà đứng ở nơi đó.
“Phó lão phu nhân.” Đan Siêu đứng lên, nói: “Ngươi nhất định muốn tại hạ mời sai nha đến, đi chung quanh thẩm tra xem tối hôm qua có cô nương nhà nghèo nào mất tích, cuối cùng mới bằng lòng nói thật, có phải hay không?”
Nam tử trẻ tuổi thân hình cường kiện giống như một cây tùng cao ngất, ánh nắng từ phía sau hắn chiếu đến, phác hoạ quanh trường kiếm, toả thành một cái bóng thật dài trên nền gạch.
“…” Phó lão phu nhân kịch liệt phát run, trừng mắt nhìn hắn, há miệng mấy lần mới cắn răng xuất ra một câu: “Ngươi yêu ngôn tà thuyết, mê hoặc người khác…”
“Không cần phải nói, mẫu thân.” Một thanh âm mang theo tiếng thở dài đột ngột vang lên, nói: “Đại sư lời nói không sai, Phó mỗ bội phục đến cực điểm.”
Trong đám người rầm rầm phát ra tiếng kinh hô, Trần Hải Bình bi phẫn thét: “Biểu huynh!”
Chỉ thấy trên ghế thủ tọa, Phó Văn Kiệt đem bàn tay vẫn luôn che thái dương đặt lên trên án, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi hiện lên một nụ cười đầy vẻ bất lực.
Trần Hải Bình bỗng nhiên đứng dậy: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tưởng Dung đâu? Chẳng lẽ các ngươi thật sự …”
“Tưởng Dung thực vẫn an toàn. Tối hôm qua đã được chúng ta đưa đi biệt trang phía sau núi. Chuyện này hết thảy an bài đều là vì an nguy của nàng…” Phó Văn Kiệt chỉ về phía thi thể bọc vải trắng kia, cười khổ nói: “Tại hạ tính toán là dùng kế thay mận đổi đào, tránh né việc Thần quỷ môn bức hôn. Thi thể trước mắt các ngươi đây, là nha đầu quê mùa tệ trang tối hôm qua suốt đêm đi ra ngoài mua về.”
Một lời này của hắn vừa ra, tất cả đều kinh hãi ngây người. Một lúc lâu mới có vài tên đệ tử lớn tuổi phái Thanh Thành không đồng ý nói: “Thiếu trang chủ! Mạng người quan thiên, chuyện này làm thế sao được?”
Những người khác có chút tuổi trẻ khí thịnh cũng sôi nổi phụ họa: “Đúng thế!” “Đoán kiếm trang mấy chục năm cơ nghiệp, có thể nào làm ra chuyện như vậy?!” “Tốt xấu vẫn là gia nghiệp của tiền nhiệm minh chủ võ lâm, thế nhưng lại coi nhân mạng như cỏ rác, để lão minh chủ dưới cửu tuyền ngẩng đầu như thế nào!”
Tiếng lên án công khai liên tiếp, Phó Văn Kiệt nhìn chung quanh mọi người dưới sảnh đường, trên mặt lộ ra vẻ bi ai nặng nề: “Các vị an tâm một chút chớ nóng. Tại hạ biết việc làm như thế không ổn, chỉ là tình thế bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này… Cha mẹ nha đầu quê mùa này cũng được đền bù ngân lượng, đều cam tâm tình nguyện, tuyệt không phải là hãm hại lừa gạt…”
Hắn còn định giải thích tiếp, lại bị Đan Siêu tức giận cắt ngang: “Cam tâm tình nguyện? Ai biết có phải do Đoán kiếm trang mọi cách cưỡng bức mới đành cam tâm tình nguyện hay không …”
“Cô nương kia cũng cam tâm tình nguyện sao?” Một cái thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh lùng đột nhiên từ sau đám người vang lên.
Phó Văn Kiệt nháy mắt cứng ngắc, nhất thời cái gì cũng đều không nói ra được.
Đan Siêu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Vân bả vai dựa vào thạch trụ, hai tay khoanh lại, khuôn mặt sau lớp lụa mỏng đầy vẻ lãnh đạm.
Y không giống bất luận kẻ nào ở đây nhất dạng phẫn nộ, đồng tình, hoặc không thể dằn được lớn tiếng chỉ trích. Nếu bắt buộc phải hình dung, y thậm chí có chút xa cách với tình huống hỗn loạn của mọi người trong chính đường.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, ngay lúc Đan Siêu nhìn thấy Tạ Vân, nội tâm đột nhiên xác định.
Tựa hồ như từ trong tiềm thức, hắn biết người này vĩnh viễn đứng ở bên cạnh mình. Bất luận tình huống biến hoá kỳ lạ đến cỡ nào, nguy hiểm hay bất hạnh, Long cô nương đều sẽ cùng mình một chỗ. Trước sau như một, chưa từng thay đổi.
“Các ngươi biết cái gì? Nha đầu kia không chết, khuê nữ của ta liền phải gả đi đến chỗ võ lâm tà giáo đó, khuê nữ của ta làm sao phải chịu cái tội này!” Phó lão phu nhân một phen đẩy ra nha hoàn muốn tới dìu mình, dùng quải trượng chỉ vào Đan Siêu, giận dữ nói: “Trên đời này thế nhưng còn có kẻ tâm địa ác độc như ngươi, ta hôm nay mới xem như gặp được! Đoán kiếm trang ta cùng ngươi có oán có cừu gì, ngươi lại phải ở trước mặt mọi người vạch ra chuyện này? Ngươi mong con gái ta gả đến cái chỗ không ra người đó, ngươi liền có thể được chia lợi, có phải hay không? …có phải hay không?!”
Lão phu nhân khóc lóc khàn cả giọng, ánh mắt kia lại oán hận đến tựa hồ như có độc dược, nhưng mà trong ánh nắng khuôn mặt Đan Siêu lại thờ ơ, thậm chí trong thanh âm ngay cả một chút xúc động cũng không có: “Việc Đoán kiếm trang bị Thần quỷ môn bức hôn, cho dù vừa oan khuất lại vừa bất đắc dĩ, cũng không thể liên luỵ tính mạng đến một kẻ vô tội, không ai có quyền dùng ngân lượng mua đứt sinh tử của người khác.”
Hắn xoay cổ tay rút ra Thất tinh Long Uyên, cầm trong tay vỏ kiếm, nâng ngang người, chậm rãi xoay một vòng.
Ánh mắt nam tử thâm thúy ngưng trọng mà kiên định, giống như vô hình, lại có loại sức mạnh không gì có thể áp đảo được.
“Nếu hôm nay Thần quỷ môn bức hôn không thành, muốn diệt môn Đoán kiếm trang, thì ắt phải bẻ gẫy kiếm trong tay ta, bước qua xác chết của ta trước; Đến lúc đó ta tin tưởng các vị đang ngồi đây, thậm chí toàn bộ võ lâm giang hồ, cũng sẽ không mắt mở trừng trừng mà khoanh tay đứng nhìn.”
“Nhưng nếu có bất luận kẻ vô tội nào bị chết ở chỗ này. Cho dù chỉ là cô nương nghèo khổ bình dân, cho dù chỉ là nha đầu quê mùa như con kiến, đều cùng cả một Đoán kiếm trang diệt môn cũng không có cái gì bất đồng …”
Đan Siêu từng câu vang lên chấn động giữa không khí yên lặng, lướt qua cột gỗ thiếp vàng cùng thềm son ngói đó, vang vọng trong chính đường ngày hôm đó qua vô số năm tháng sau này.
“Chung thân của Phó gia Đại tiểu thư, hôn sự của võ lâm đệ nhất mỹ nhân, thậm chí Đoán kiếm trang trăm năm cơ nghiệp lừng lẫy đường hoàng.”
“Ở trong mắt ta, giờ phút này cùng với sinh mệnh của tiểu nha đầu quê mùa dưới đường kia, đều có phân lượng như nhau.”