Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 317 : Trái tim tuổi mười sáu đã biết rung động vì cậu chủ
Ngày đăng: 17:44 18/04/20
Qua hôm sau, Tằm vừa từ dãy nhà sau đi ra thì bất ngờ chạm mặt Tưởng. Như mọi lần, Tằm sẽ cúi chào cậu ấy thế mà lúc này lại chỉ đứng ngây ra. Dòng suy nghĩ của Tằm trở nên bất định, bởi vô số hình ảnh ngày hôm qua cùng lúc tái hiện.
"Gặp ngươi ở đây thật là may." Vẻ như Tưởng vẫn bình thường, "lát nữa hãy vào thư phòng với ta một lúc, có vài bài thơ ta chưa tường tận lắm."
Nếu như bình thường, Tằm sẽ nhận lời nhưng không hiểu lý do gì lại từ chối:
"Chắc không được đâu thưa cậu..."
"Tại sao?" Tưởng hỏi.
Tằm nhìn cậu, bao nhiêu thứ trên con người này mà nhỏ chẳng bận tâm lại cứ để tâm đến đôi mắt đang hướng vào mình với vẻ chờ đợi. Kể từ sự cố ấy, Tằm luôn nhận ra ánh nhìn của Tưởng mang điều gì rất kỳ lạ. Thậm chí những đường nét tạo nên gương mặt nửa quen nửa lạ kia cũng làm tâm trạng Tằm biến đổi. Trời xui đất khiến thế nào, câu hỏi của chị Hỷ văng vẳng bên tai.
"Em nghĩ sao về cậu Tưởng?"
Nghĩ sao ư? Cậu Tưởng trước nay vẫn như thế... Mà không đúng! Hình như không phải vậy. Rốt cuộc, nó là thế nào? Càng cố quan tâm về suy nghĩ mình dành cho Tưởng ra sao thì Tằm càng khó xử lẫn mơ hồ.
"Tằm có việc phải làm cho bà Tư thưa cậu... Tằm xin phép..."
Tằm cúi đầu rồi rời đi nhanh chóng. Tưởng còn chưa kịp ngoái đầu nhìn theo là bóng Tằm đã khuất rồi. Cậu thắc mắc, nhỏ bị làm sao thế kia? Lý do gì nhỏ lại nói dối? Rõ ràng là sáng sớm nay, mẹ cậu đã rời khỏi nhà lên Chùa thắp hương thì làm gì có chuyện bà sai Tằm làm việc chứ.
Ngay cả Tằm cũng tự hỏi nguyên cớ gì mình lại nói dối Tưởng. Tằm không cố ý làm phật lòng cậu chủ chỉ là bất giác thấy khó khăn để đối diện với Tưởng.
***
Chẳng lúc nào Liêm nghĩ sẽ có điều gì khác ngoài sách vở và khoa thi khiến mình phải bận tâm hay nghĩ ngợi miên man. Vậy mà sau cùng điều đó cũng xuất hiện. Chẳng những thế lại còn là vì một người con gái. Chưa bao giờ cậu lại mong muốn và khao khát về một thứ đến vậy. Ái tình quả nhiên khiến người ta thay đổi.
Liêm nhung nhớ Ái, lòng lại càng nơm nớp lo lắng. Về việc đoàn hát Hồng Đào sẽ rời khỏi xã Thổ. Dù cậu nghe Ái bảo, hãy cứ yên tâm bởi đã có đối sách chu toàn nhưng vẫn không thôi phiền muộn. Giả dụ may mắn Ái được tiếp tục ở lại thì cũng chỉ đôi ngày, chứ làm sao là mãi mãi.
"Cậu Liêm mệt mỏi chuyện gì sao ạ?"
Liêm hốt hoảng: "Ái bị thương ư? Mau mau dẫn ta đến chỗ cô ấy!". Thằng bé gật đầu, "mời cậu đi theo em nhưng phải cẩn thận kẻo người ta thấy".
Liêm đi theo thằng bé đến chỗ dựng lều của đoàn hát. Thay vì đi vào cửa trước thì nó âm thầm dẫn cậu đi vào cửa sau, qua buồng ngủ của các đào hát. Mọi người đều đang tập diễn nên chẳng có ai ở trong này ngoài bà vú Dụ mắt mù tai điếc nên thằng bé không lo bị người khác bắt gặp.
Ái nằm trên giường, đôi chân vốn đẹp đẽ lành lặn giờ đây bị buộc vải. Vừa trông thấy Liêm đi vào là cô mừng rỡ, ôm chầm lấy cậu. Liêm cũng ôm chặt người tình, hỏi cớ sao lại ra nông nỗi này. Ái ngước nhìn, miệng nở nụ cười ẩn ý:
"Em cố tình ngã đấy ạ."
"Để làm gì?"
"Cậu Liêm ngốc ơi, cậu đọc bao nhiêu sách vở mà ngay cả một kế sách nho nhỏ như thế cũng không hiểu ư?"
"Ý em đây là cách để được ở lại xã Thổ?"
"Đúng thế, nếu một trong các đào hát bị thương nặng thì đoàn hát không thể dời đi ngay được mà phải chờ. Ban nãy thầy lang đến xem tình hình, bảo chân em cũng phải dăm ba tháng nữa mới khỏi. Vậy là em sẽ đã có thể ở bên cậu lâu hơn."
Hóa ra, đây là kế sách liều lĩnh mà Ái từng nói. Bạo gan tự làm mình bị thương để cuộc dời đi của đoàn hát phải hoãn lại. Ái đúng là thông minh. Tuy nhiên, đây cũng là việc làm ngu ngốc vì gây tổn hại cho bản thân. Cậu nhìn Ái:
"Kế này tuy hay nhưng mạo hiểm quá. Lỡ như vết thương quá nặng thì..."
"Để được ở bên cậu thì em chấp nhận làm mọi cách."
Không ngờ Ái lại dành tình cảm sâu đậm cho mình đến dường ấy, Liêm càng thêm xúc động. Cậu ôm cô, rồi bất ngờ đặt nụ hôn lên đôi môi căng mọng đó. Dĩ nhiên Ái dễ dàng đón nhận hành động thân mật này. Hai người chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của ái tình đường mật.
"Vì cậu, em có thể hi sinh tất cả, thậm chí cả đôi chân này. Cậu nhất định không được phụ em." Mặt Ái ửng hồng.
"Ta thương em nhiều như vậy mà em còn nghi ngờ sao? Ta hứa, dù phải dùng cách gì đi nữa cũng sẽ để em bước chân vào Triệu gia." Liêm âu yếm nhìn cô.