Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 422 : Ngày cưới
Ngày đăng: 17:44 18/04/20
Lời phán dứt khoát từ thầy bói khiến lão Sâm chợt nhiên chột dạ. Lão là người toan tính nhưng có một nhược điểm chính là mê tín dị đoan. Lão rất tin những lời bói toán. Thậm chí, dù mưu mô thế mà cứ dăm ba tháng lại lên Chùa khấn vái xin quẻ. Nay thầy bói này bảo trong nhà phát ra tà khí, dĩ nhiên lão phải sợ. Lão liền hỏi, "tại sao lại có tà khí?". Người kia giải thích:
"Xã Thổ ngày trước là đất ma thiêng vì vô số kẻ chết oan do dịch bệnh, nhiều oan hồn lẩn khuất. Về sau khí trời thịnh nên chúng trốn đi, chẳng dám quấy phá. Nhưng sống trên đất ma thiêng vẫn phải chịu tai kiếp. Người lãnh lấy tai ương này là xã trưởng. Chẳng hay xã trưởng xã Thổ này trong nhà đã gặp kiếp nạn gì chưa?"
"Có! Triệu xã trưởng lâm bệnh nặng do con trai bỏ nhà đi theo ả đào."
"Tôi đoán không sai." Thầy bói lại bấm tay, "Ngài ấy còn đứa con trai thứ phải không? Số cũng chẳng khá hơn, gặp phải năm đại hạn rồi đây."
Lão Sâm nhíu mày, nếu thế thì liên quan gì đến nhà ta? Thầy bói bảo, nếu Triệu xã trưởng lâm bệnh thì chẳng phải phó xã trưởng ngài giữ quyền hay sao? Đại họa chính là ở đây. Cái đất ma thiêng này oan hồn sẽ theo ám các dòng họ giữ quyền hành đứng đầu xã. Giả sử ngài thay thế xã trưởng thì hiển nhiên sẽ phải lãnh lấy tai kiếp của ngài ấy.
Lão Sâm hơi xanh mặt tuy nhiên vẫn chưa tin vội. Lão nhìn thầy bói mù vô danh nọ, "lời phán kia lấy gì kiểm chứng?". Như hiểu lão nghĩ gì, thầy bói mù liền cười khẽ, rồi nói vài lời về một bí mật của lão. Nghe xong, lão Sâm sửng sốt, chuyện đó chỉ mỗi lão và một vài người trong nhà biết thôi ấy vậy thầy bói này lại đoán ra. Giờ thì lão tin rồi, liền khẩn khoản hỏi thầy làm sao để tránh đại nạn.
"Chuyện ấy khó gì. Cứ an phận thủ thường, chờ thời cơ thích hợp. Tức là lúc này chớ ham quyền mà rước nạn về nhà. Nhà họ Triệu từ trước đã buộc phải chịu tai kiếp vậy thì cứ tiếp tục để họ gánh lấy, chức xã trưởng không phải lúc để giữ."
Lão Sâm đảo mắt, nghĩa là nếu lão làm xã trưởng lúc này thì cả nhà sẽ gánh tai ương thay cho nhà họ Triệu? Tiếp theo, lão nghe thầy bói mù nọ cười lớn, liền ngước lên nhìn thì thấy bóng ông ta đã đi xa lắm rồi.
Đi được một đoạn khá xa, thầy bói kia hết bị mù liền quan sát xung quanh rồi lỉnh vào góc khuất nọ. Tại đây, ông ta gặp Tằm. Sau khi nghe ông thuật lại mọi chuyện xong, Tằm ra điều hài lòng đồng thời đưa tiền trả công. Cất vội tiền vào túi nải, ông ta cười hề hề, "cũng may là tôi mua chuộc tên người làm trong nhà mới biết vài cái bí mật của lão Sâm mà đem ra dùng". Nghe vậy, Tằm liền yêu cầu:
Tiệc rượu thiết đãi đến tận canh hai giờ Hợi. Mọi người lần lượt ra về sau khi ăn uống no say. Bắt gặp Tưởng đứng ngoài cổng tiễn chân khách, bà Tư liền đi đến bảo khéo, "con mau về phòng đừng để vợ con chờ lâu quá". Có chút khó xử nhưng cậu cũng gật đầu vâng lời mẹ, chậm rãi về phòng tân hôn.
Đứng từ xa nhìn về phía cửa phòng tân hôn đóng im lìm, Tưởng phân vân giữa việc vào hay không vào. Cậu biết Tằm đang ngồi bên trong và chờ mình. Nghĩ thế, cậu lại thêm khó xử nhưng trên hết vẫn là nỗi buồn sâu sắc. Một đôi trai gái nếu lấy nhau vì tình yêu thì sẽ hạnh phúc biết bao, đằng này lại là sự cưỡng ép vô vọng. Tưởng không muốn chạm vào Tằm khi trái tim đó chưa lần nào thuộc về mình. Trói buộc chỉ thêm đau khổ.
Thở dài một tiếng nặng nề, Tưởng nghĩ có lẽ nên dùng cách này. Đó là giả say. Đêm tân hôn, dù thế nào cậu cũng không thể bỏ Tằm một mình cô đơn với căn phòng trống nhưng còn nếu cả hai giáp mặt nhau mà lại chẳng thể làm được gì thì càng tệ hơn. Giả sử Tưởng say thì mọi chuyện sẽ dễ dàng rất nhiều. Nghĩ vậy, cậu chậm rãi cất bước. Lúc đứng trước cửa phòng, cậu đưa tay gõ cửa.
Lát sau, cửa phòng chợt mở, Tằm xuất hiện. Chưa kịp để Tằm lên tiếng là ngay lập tức, Tưởng giả vờ ngã vật xuống dưới đất. Cậu quơ tay quơ chân, miệng nói lảm nhảm, ra điều say tí bỉ chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Về phía Tằm, sau một chốc ngạc nhiên thì liền cúi xuống nhẹ nhàng lay lay vai Tưởng, gọi:
"Mình, mình à... Mình say rồi sao?"
Nghe Tằm gọi một tiếng "mình" ân cần dịu dàng như thế, lòng Tưởng xao động làm sao ấy vậy vẫn không thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục gật gà gật gù như chẳng nghe thấy gì. Đến lúc gọi mãi mà không xong, Tằm đành ngừng lại. Trông cái cảnh Tưởng nằm say tí lúy dưới nền gạch là Tằm liền thở ra buồn bã. Hết cách, Tằm đành đỡ chồng đứng dậy và dìu đến bên giường.
Ngã mạnh xuống giường, Tưởng nhăn mặt dù thế miệng cứ ngáy o o để vai diễn kẻ say càng thêm đạt. Tằm tháo giày, xếp tay chân Tưởng cho ngay ngắn rồi kéo chăn đắp cho cậu. Xong xuôi, Tằm lặng lẽ ngồi bên cạnh giường nhìn chồng ngủ say như chết. Đêm tân hôn, chỉ chờ đợi một khoảnh khắc được gần gũi thế mà Tưởng lại uống say đến vậy khiến Tằm không khỏi buồn rầu. Canh khuya, ánh nến leo loét có mỗi mình Tằm là còn thức trong căn phòng màu đỏ.
Nhưng Tằm không biết rằng cũng có một người đang thao thức cùng mình khi hai người nằm quay lưng trên chiếc giường cưới vẫn thơm mùi mới.