Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 423 : Một tiếng
Ngày đăng: 17:44 18/04/20
Tưởng mở mắt sau một đêm ngủ vùi mệt mỏi. Tối qua cậu trằn trọc mãi mới thiếp đi được, vì cứ nghĩ đến chuyện Tằm đang nằm gần bên và hơi thở đều đều nghe thật rõ là lòng lại bồn chồn. Tưởng ngồi dậy, nhìn qua bên cạnh thấy trống, nơi đó vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của người con gái đã trở thành vợ mình. Cậu nhìn ra ngoài ô cửa sổ, nắng đã bắt đầu lên cao, liền xuống giường.
Rời khỏi phòng, Tưởng thấy thằng Ngãi đang quét sân. Tên người làm cười tủm tỉm, hỏi cậu đêm tân hôn ngủ ngon không? Tưởng chẳng muốn để tâm đến lời trêu chọc đó, hỏi các bà đâu rồi. Ngãi liền thưa, "các bà và mợ đang ở phòng chính thắp nhang cho tổ tiên". Tưởng nhíu mày, lát sau mới biết "mợ" chính là Tằm. Gọi thế thì đúng rồi nhưng vì đột ngột quá nên hóa ra lại nghe lạ lẫm.
Đang nói chuyện vui vẻ thì bà Tư thấy con trai đi vào. Mỉm cười, bà hỏi một câu giống hệt thằng Ngãi, "đêm tân hôn hôm qua con ngủ ngon không?". Hiểu hàm ý qua câu hỏi ý nhị ấy, cậu chỉ biết gật đầu gượng gạo. Cậu nhác thấy Tằm ngồi im lặng bên cạnh bà Hai, vẻ mặt cũng có đôi chút khó xử giống mình. Bởi đêm tân hôn, một kẻ thì vờ say ngủ lăn ra đấy còn một kẻ thì ngồi thức bên giường đến hết giờ Tý. Qua được nửa đêm lại chợt tỉnh, hai người nằm quay lưng với nhau, chẳng ai chạm vào ai lấy lần nào, thử hỏi làm gì có hương vị ái ân.
Dùng cơm xong, ba bà đến phòng Triệu xã trưởng thăm nom. Còn lại hai vợ chồng, Tưởng mau chóng đứng dậy vì phải đi xem tình hình dân chúng trong vùng thế nào. Bắt đầu từ hôm nay, cậu đã là xã trưởng tạm thời nên chuyện coi sóc không thể lơ là. Đúng lúc Tằm cũng đứng lên theo, hỏi:
"Mình đến gặp phó xã trưởng à?"
Trước một tiếng mình, sau một tiếng mình, Tằm làm Tưởng nửa xao xuyến nửa khó xử. Từ trước đến giờ đã quen xưng hô kẻ trên người dưới, nay gọi nhau thân mật như vậy khéo lại đâm ra luống cuống. Tưởng tự hỏi, bản thân nên gọi Tằm là gì đây? Giống như cô đang gọi cậu ư? Nhưng thật khó khăn, vì lẽ thế mà Tưởng nói:
"Dù gì lão Sâm cũng là người hiểu rõ cái xã này nên ta cần hỏi thêm. Có thể ta sẽ về trễ nên tầm trưa... cứ ăn cơm trước..."
Tưởng bỏ trống cái từ gọi dành cho Tằm, trong khi đáng ra chỗ đó phải là từ "mình". Đối diện, Tằm tròn xoe mắt nhìn Tưởng, lạ lùng quá đỗi khi nghe chồng gọi trỏng vợ thế này. Cứ như thể cái từ "mình" kia trở thành điều cấm kỵ của Tưởng. Vậy ra việc lấy Tằm làm vợ là khó khăn với cậu đến dường ấy sao?
Bắt gặp ánh nhìn chăm chú từ Tằm, Tưởng lại giả vờ chẳng nhận ra điều kỳ lạ kia mà nhanh chóng quay lưng cất bước. Phát hiện Tưởng đang né tránh mình, sau cùng Tằm đã không nói gì thêm khi dõi mắt theo bóng chồng đi khuất.
***
Mấy ngày qua, Tưởng đang gặp rắc rối với chuyện đào kênh. Sự việc tự thân nó chẳng có gì cả ấy thế mà cũng vướng phải điều phiền phức.
Chẳng là sắp vào mùa hạn, Tưởng cho người đào cái kênh để các hộ dân có nước dùng. Đáng ra mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ, nào ngờ lại xuất hiện một thứ ngoài ý muốn. Đó là khi đang đào thì đám phu vô tình phát hiện ra tấm bia đá bị tróc mất một góc. Thế là người ta kháo nhau đấy là bia thần, chớ có đụng vào!
Việc đào xới bị đình lại. Tưởng và lão Sâm đích thân ra tận đấy xem sao. Tưởng thấy chẳng qua chỉ là một tấm bia vô tri vô giác, trông rất đỗi bình thường, trên đó khắc vài lời dọa dẫm kiểu như ai sâm phạm vào thì sẽ rước lấy tai ương. Đọc thế người ta đâm ra sợ. Lão Sâm vốn mê tín, tin người chết hơn người sống nên cũng mặt xanh mày xám, bảo đây là bia đá của thần không nên dở bỏ!
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng vốn không tin có ma quỷ hay thánh thần, cũng không sợ bị ám hại hay bị quở gì đấy, thiết nghĩ mình sống ngay thẳng thì việc gì phải lo âu. Nay thấy cái bia đá vô danh, những lời đe dọa cũng vô căn cứ nốt thì cậu càng không tin nên bảo đám phu rằng, cứ dở lên đi rồi tiếp tục đào kênh! Cậu vừa phán xong là mọi người chỉ đứng lặng im nhìn chăm chú.
Lão Sâm phản đối, đây là bia của thần đấy, dại chi động vào! Đọc mà không thấy lời đe dọa rành rành đó ư, liệu mà dở bia thì thần quở chết! Tưởng nhìn lão, chẳng có thánh thần nào lại đi quở con dân của mình chỉ vì một cái kênh đào xong sẽ được lợi đường, lợi nước cả. Vô lý quá thể! Cứ tiếp tục đào kênh như đã định!
Lão Sâm tái mặt trước sự cứng đầu của Tưởng. Lão thấy cậu xem thường lão, không coi trọng lời cảnh báo của lão. Tức quá lão quát ầm, không được đào! Dĩ nhiên đám phu liền nghe theo. Không hẳn vì nể sợ phó xã trưởng mà là sợ cái vị thánh thần vô danh nào đó nằm trong bia đá kia.
Tưởng quay qua lão Sâm, "ta là xã trưởng, tất nhiên có quyền". Và câu nói không kiêng nể ấy như cơn gió thổi bùng ngọn lửa giận dữ, mặt lão đanh lại hầm hè. "Sẽ chẳng có ai dám dở cái bia đá đó đâu", lão trừng mắt rồi quay phắt đi, bỏ về một đường. Rốt cuộc thì lời lão nói là đúng. Con kênh bị đào dở, và tấm bia đá vẫn còn y nguyên vì không người nào dám đụng vào.