Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 643 : Kế sách thông minh của vợ hiền
Ngày đăng: 17:44 18/04/20
Việc đào giếng cũng đã thực thi được hai ngày. Vào ngày thứ ba, Tưởng bắt đầu phân phát lương thực. Hạn hán, số đất ruộng của nhà họ Triệu không thu hoạch được nhiều, cậu phải sai người vào kho lấy ra hơn phân nửa số lương thực dữ trự vài tháng trước ra trả công cho nhóm dân làm phu đào. Sáng đó, người người kéo đến xếp hàng trước cửa nhà họ Triệu rất đông.Tưởng vừa đứng quan sát vừa chỉ thị người dân. Còn phát gạo có Tằm, Ái, Ngãi, Hỷ với vài người làm. Dù gì chẳng thể ôm mãi đau buồn nên các bà cũng đỡ đần một tay. Phần để giúp con trai đang trong vai trò xã trưởng, phần còn lại là các bà không nỡ để mặc mọi người đói khát. Lão Sâm tuy chẳng thích gì nhưng trên cương vị phó xã trưởng nên đành vờ giúp Tưởng.Ngoài ra còn có một vài bá hộ đem lương thực đến nộp theo yêu cầu của xã trưởng. Đúng là phần lớn ở đây các bá hộ, cường hào đều chống đối cái lệnh này nhưng cũng có một số ít vẫn nghe theo Tưởng. Dẫu vậy số ít ấy vẫn không đủ so với lượng lớn các bá hộ chống đối kia.Thập Quý đứng ung dung, tay phe phẩy quạt giấy, bên cạnh có thêm vài chục bá hộ khác. Họ không đồng ý việc góp lương thực nhưng cứ thích đến đây xem vui. Nhìn người dân đói khổ chờ đón những bao lương thực, họ chẳng mảy may động lòng.Quan sát tình hình đã ổn, bấy giờ Tưởng mới bước đến chỗ các bá hộ đang đứng khoan thai, hỏi họ đến bao giờ mới trưng nộp lương thực. Những người khác khẽ đưa mắt nhìn nhau, không muốn phải lên tiếng riêng có Thập Quý là tỏ vẻ để tâm lời xã trưởng, mà trả lời:
"Chúng tôi đã nói rõ rồi còn gì? Việc trưng thu lương thực này không hợp lẽ."
"Không hợp lẽ ở chỗ nào? Người dân đang đói, chả nhẽ bỏ mặc?"
"Chúng tôi đâu bảo ngài bỏ mặc con dân, mà như ngài biết đấy, hạn hán thì cả xã Thổ đều rơi vào khó khăn đâu riêng gì ai. Bá hộ chúng tôi cũng đâu sung sướng, ruộng đất không trồng trọt được thì đào đâu ra lương thực. Giờ chỉ còn một ít trong kho phải giữ cho cả nhà ăn, đưa hết cho ngài thế là chết đói mất."
Tưởng nhận ra nét mặt hả hê lẫn khoái chí của các bá hộ, cường hào khi nghe lời ứng đáp quá tài tình của Thập Quý. Trông hắn cứ như nhà biện luận giỏi tài ăn nói. Nhìn dáng vẻ kính cẩn nhưng đầy ngạo mạn ấy, Tưởng chậm rãi bảo:
"Đừng nghĩ ta không rõ các vị đã làm gì. Bốc lột người làm thuê trên đất mình, trả tiền nhân công bèo bọt, trước đó còn thu mua một lượng lớn số thóc gạo để chờ thời điểm hạn hán này mà bán ra với giá cắt cổ. Các vị làm giàu trên xương máu của người dân. Số lương thực phải trưng thu, so với số đang tích trữ, chẳng đáng bao nhiêu."
Chất giọng Tưởng rành rọt, khiến ai nấy bắt đầu chột dạ tuy nhiên vẫn giữ dáng vẻ bình thường. Xã trưởng biết thì đã sao, tích trữ lương thực đâu phải phạm pháp. Thập Quý tỏ ra đăm chiêu:
"Tóm lại, chúng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, mong ngài hiểu cho."
"Bằng mọi cách, ta sẽ lấy đủ số lương thực mà họ cần trưng thu, cho dù có phải đối địch với tất cả hay dùng đến vũ lực."
Ngồi hết một canh giờ, cứ ngỡ Tưởng tìm ra cách gì hay ho nào ngờ lại nghĩ đến chuyện dùng vũ lực uy hiếp các bá hộ, không khỏi làm Tằm thấy buồn cười. Tằm nghĩ chồng định ra tay cướp đấy ư? Tuy không hợp lẽ nhưng đúng là giống với tính hiếu thắng của Tưởng lắm."Mình à, dùng cương chẳng xong thì ta dùng nhu."
Tưởng nhìn vợ, khẽ nhíu mày chưa rõ "kế sách nhu" ở đây là gì? Tằm khẽ cười:
"Đôi khi lùi một bước lại là tiến mười bước. Thay vì làm khó, bắt ép các bá hộ thì ta hãy khuyến khích họ, bằng cách cho họ nhận được cái lợi nếu trưng thu lương thực."
"Ý mình là..."
"Giúp họ lấy công chuộc tội. Các bá hộ, cường hào này dĩ nhiên cũng đã vài lần phạm tội, có những tội vẫn đang được chờ thụ lý và lưu trong các văn kiện mà cha từng giữ. Nếu đem cái này ra làm giá trao đổi thì em nghĩ, họ sẽ đồng ý thôi."
Mắt Tưởng chợt sáng bừng. Lời gợi ý này chẳng tầm thường chút nào. Đúng rồi, đem tội của những bá hộ ra rồi để họ tự xóa tội của mình bằng việc trưng thu lương thực. Đeo vào cổ họ cái gông, nhưng đồng thời cũng cho họ chìa khóa tự mở gông. Tuy không chắc toàn thắng nhưng cách này khả năng thành công khá cao. Phải thử mới biết! Tưởng khều nhẹ chiếc cằm xinh của vợ, khen: "Mình thông minh lắm".Nghe khen, Tằm điềm nhiên phủi nhẹ vạt áo của chồng, mỉm cười.