Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 646 : Giết người diệt khẩu
Ngày đăng: 17:44 18/04/20
Từ ngày ở chỗ thầy Bàng trở về và biết chuyện Tằm bị sẩy thai là do sự sắp xếp có chủ đích thì bà Hai cứ canh cánh trong lòng, đứng ngồi chẳng yên vì rất muốn gặp Ái hỏi cho ra lẽ. Dẫu vậy bà cần suy nghĩ kỹ càng bởi nếu sự thật đúng như thế thì nhất định nhà họ Triệu sẽ xảy ra sóng gió.
Ái hại Tằm, đó là điều không thể tha thứ. Nhưng Ái cũng là con dâu của bà Ba, lại còn đang mang thai, giả sử chuyện vỡ lở thì phải xử thế nào? Lý nào đuổi Ái ra khỏi nhà? Còn giọt máu Triệu gia trong bụng cô ta thì sao? Chưa kể, bà sẽ vô tình khiến bà Ba và Liêm mang cảm giác tội lỗi. Tóm lại, bà thấy việc này thật khó giải quyết.
Bà Hai thở dài một tiếng não nề. Suy cho cùng, người tội nghiệp nhất vẫn là Tằm. Khi biết con mình bị giết oan uổng như thế, đau khổ là một chuyện mà ắt hẳn Tằm còn mang thù hận đối với Ái. Khéo, lại dẫn đến chuyện chẳng lành. Tuy nhiên, nếu bà Hai cứ mắt nhắm mắt mở cho qua thì thật bất công đối với Tằm. Điều này khiến bà giống kẻ đồng lõa với Ái. Ấy là chưa kể đến việc, biết đâu cô đào đáng sợ kia sẽ tiếp tục làm những việc tày trời khác nữa.
Bất giác bà Hai nhớ về cái chết đột ngột của chồng. Một sự rùng mình khi bà chợt nghĩ đến Ái. Dẫu thầy lang không hề nói Triệu xã trưởng có dấu hiệu bị giết và cũng chẳng có điểm đáng nghi nào về Ái, nhưng bà vẫn cảm giác bất ổn trước sự ra đi kỳ lạ của ông. Quan trọng hơn nữa, lúc Triệu xã trưởng chết chỉ có duy nhất Ái ở bên cạnh, thử hỏi làm sao không nghi ngờ đây.
Đến nước này thì bà Hai không thể im lặng, nhất định phải tìm cho ra chân tướng mọi việc. Nếu Ái thực sự làm chuyện ác nhơn thất đức ấy thì bà tuyệt đối không tha mà bắt cô ta phải trả giá.
Bà Hai mau chóng rời phòng, vừa ra dãy nhà sau đã bắt gặp Ái ngồi may áo cho con, bên cạnh có cả Ni. Thật là đúng lúc, bà liền tiến đến chỗ họ. Nhác thấy mẹ Hai, Ái đứng dậy chào một tiếng. Bà Hai bảo có chuyện cần nói nên hai mẹ con hãy đến mảnh đất trống sau nhà, cả con Ni cũng phải đi theo. Ái thoáng nhìn Ni, cả hai thấy khó hiểu.
Phía sau nhà họ Triệu có mảnh đất trống nhô cao, bên dưới là một vực thẳm tuy không quá sâu nhưng nếu ai vô tình trượt chân ngã xuống khéo cũng mất mạng. Chính vì thế mà Ái lấy làm lạ, lý do gì bà Hai lại yêu cầu mình ra đây nói chuyện thay vì vào phòng lớn như mọi lần. Người đàn bà mưu mô như Ái không khỏi mang cảm giác đề phòng, bởi lòng tự nhiên dấy lên linh cảm chẳng lành. Điều khó hiểu tiếp theo là bà còn bắt con Ni đi theo cùng.
Mọi suy đoán chợt ngừng lại khi Ái nghe bà Hai thình lình cất tiếng:
"Ta hẹn cô ra đây vì có chuyện quan trọng muốn hỏi rõ. Là về Tằm."
Chỉ vừa nghe cái tên Tằm là nỗi lo lắng trong lòng Ái với Ni càng thêm rõ ràng.
"Chuyện của em dâu thì mẹ phải đi hỏi em ấy, cớ sao lại tìm con?" Ái liền hỏi.
"Vì có liên quan đến cô..."
"Rốt cuộc là chuyện gì ạ?"
Ái chiếu tia nhìn cay độc về phía bà Hai đang lôi kéo Ni. Bàn tay này đã giết hai mạng rồi, thêm một mạng nữa cũng chẳng sao. Nhanh như cắt, cô lao đến bóp chặt cổ bà Hai đồng thời đẩy bà đến sát mép vực thẳm.
Hành động này quá bất ngờ khiến bà Hai không kịp phản kháng, cũng chẳng kịp kêu la. Bà mở trừng mắt, miệng há hốc và cố gỡ đôi tay mạnh mẽ đang ghì siết cổ mình. Còn Ni, sau khi hoàn hồn lại mới hốt hoảng chạy đến hỏi Ái định làm gì.
"Bà ta đã biết quá nhiều rồi, vì vậy phải chết!"
"Nhưng mợ ơi, giết người lộ liễu như vậy sẽ có nguy cơ bị phát hiện!"
"Đừng lo, ta sẽ dàn xếp cái chết này ổn thỏa."
Trông vẻ mặt kinh ngạc của Ni, Ái cười độc ác rồi nhìn sang bà Hai đang lịm đi.
"Bà quá ngu ngốc khi đến đây một mình! Giờ thì bà chết đi!"
Năm từ vừa dứt, Ái đẩy mạnh bà Hai ngả ra sau. Trong khoảnh khắc cái chết cận kề, tay bà quờ quạng vô tình giật đứt một cúc áo hoa trên áo Ái. Bà chới với, hụt chân để rồi cả người rơi xuống vực.
Đứng trên cao, Ái nhìn xuống xác người đàn bà nằm dưới đáy vực, thở mạnh. Cuộc giằng co khi nãy cũng tốn không ít sức lực. Bên cạnh, Ni hỏi với giọng run rẩy:
"Mợ... mợ định làm thế nào?"
Lấy lại nhịp thở đều đặn, Ái cười nhạt, việc gì phải cuống lên như vậy. Cứ để bà ta nằm dưới đó, chờ đến lúc có người khác phát hiện ra. Xem như là vô tình trượt té chết thôi. Người già mà, mắt mờ chân run đi đứng không cẩn thận là chuyện thường...
Và đúng với mong muốn của Ái, tối hôm đó, xác bà Hai được phát hiện.