Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 757 : Ai là thủ phạm giết người?
Ngày đăng: 17:45 18/04/20
Đêm tối mịt trong một quán tranh nhỏ, Tưởng và Kiên ngồi uống rượu với nhau. Vốn trước đó, hai người chẳng khác gì bị xem như tình địch, ấy vậy không ngờ lại có lúc cùng uống rượu đàm đạo chuyện đời. Lại sau cái việc trà dư tửu hậu, Tưởng chợt hỏi Kiên về tình hình của Quyên. Kiên thắc mắc, "chẳng phải ngươi giận chị Quyên sao?". Tưởng thở dài, cười buồn:
"Suy cho cùng, cô Quyên làm vậy cũng vì tình cảm quá sâu đậm. Vả lại, cô ấy không biết Tằm bị sẩy thai nên mới giấu bức thư đó."
"Ra là ngươi vẫn còn chút để tâm đến chị Quyên." Kiên ngấp ngụm rượu, "Sau khi ngươi đi, chị ấy nhốt mình trong phòng không màng ăn uống. Ta phải khuyên nhủ mãi cuối cùng chị ấy cũng thông suốt hơn, nên tình hình xem như đã ổn."
Tưởng nghe thế thì sự nặng lòng cũng vơi đi. Nếu Quyên có thể thông suốt mọi chuyện thì còn gì tốt hơn. Cậu vẫn mong nếu có duyên, thì cả hai sẽ sớm gặp lại. Đến lúc đó, cô sẽ xem cậu như một bằng hữu không hơn không kém.
Trông nét mặt suy tư của Tưởng, Kiên liền bảo:
"Ngươi cũng tàn nhẫn thật đấy, tự đâm mình bị thương để làm đau chị Quyên."
"Tôi chỉ không muốn mang nợ cô ấy nữa..."
"Thế ngươi nghĩ một nhát đâm như vậy là kết thúc ư? Ơn tình cảm đâu dễ dàng nói trả là xong. Trước đó, chị Quyên vì ngươi mà đỡ cả một nhát đao. Nếu ngươi không bị thương là ta đã đánh ngươi một trận vì việc làm tàn nhẫn ấy rồi!"
"Bây giờ đánh cũng không muộn."
Kiên chưng hửng trước câu nói ra điều thách thức của Tưởng. Tức thì cậu đứng bật dậy, trừng mắt rồi vung tay đánh liên tục vào người đối phương. Tưởng bất ngờ vì không nghĩ Kiên làm thật, chẳng kịp phản đòn nên sau cùng lãnh trọn mấy phát đấm bất bình kia. Do có men rượu vì vậy Kiên chỉ đánh được vài cái là bắt đầu lảo đảo. May là Tưởng kịp giữ cậu lại.
"Ngươi đấy, nếu còn làm chị Quyên đau khổ lần nữa thì ta sẽ... giết ngươi!"
Dẫu nghe lời cảnh cáo đáng sợ đó, ấy thế Tưởng chỉ buồn cười. Còn Kiên, làm vẻ mặt nghiêm túc trong chốc lát rồi cũng ngửa cổ cười lớn. Đúng là chẳng khác gì kẻ thù truyền kiếp. Họ lại tiếp tục uống rượu, mãi đến khi đã khuya mới chịu đứng dậy.
Từ biệt nhau xong, Tưởng lững thững ra về. Cùng lúc Kiên nhìn xuống đất, phát hiện chiếc nhẫn ngọc của Tưởng rơi ra tự lúc nào. Cậu mau chóng nhặt lên và định gọi Tưởng thì đã không thấy bóng người đâu nữa, nên sau cùng đành giữ lại nhẫn.
Rời khỏi quán tranh một đoạn, Kiên ngà ngà hơi say, chợt thấy một tên công tử khá quen mặt đang lảo đảo đi về phía này. Ánh nến leo loét từ chiếc lồng đèn treo trên cao soi tỏ ánh nhìn chăm chú của Kiên, lát sau mới nhận ra đấy là tên Dự định trêu chọc Hảo. Đúng lúc tên Dự dừng lại, nheo mắt nhìn cái kẻ đứng ở phía trước:
"A, ra là cậu Kiên. Thật là có duyên..."
Trông dáng vẻ hơi say của Dự, lại thêm phần không ưa hắn nên Kiên làm lơ, tỏ ra chẳng hề quen biết bỏ đi ngang qua. Tuy đã chếnh choáng men rượu nhưng Dự vẫn nhận ra thái độ thờ ơ ấy liền hỏi Kiên xem thường mình sao. Kiên vẫn bỏ mặc, cất bước. Cơn tự ái bộc phát khiế đầu óc bắt đầu tỉnh táo hơn, Dự tức giận mím môi và đặt tay lên vai cậu, đẩy mạnh một cái.
Nhìn gương mặt giận dữ lẫn bần thần của Tưởng, tri huyện Xuyên nhẹ nhàng tháo gỡ hai bàn tay đang siết chặt vai mình, từ tốn nói:
"Chính ta cũng đang muốn hỏi ngài đấy, xã trưởng."
"Ngài nói vậy nghĩa là sao?"
Tri huyện Xuyên ra dấu cho một tên cai đinh bước đến, trên tay cầm một cái khay gỗ có miếng vải trắng phủ chụp lên. Ông hỏi Tưởng có nhận ra thứ này không. Lúc ông kéo nhẹ miếng vải ra, Tưởng ngạc nhiên thấy chiếc nhẫn ngọc của mình nằm yên trong khay. Màu xanh của ngọc bị nhuốm vài giọt máu khô sẫm sệt.
"Đây là chiếc nhẫn ngọc của tôi, vì sao nó lại..."
"Nó nằm ở trong tay cậu Kiên, chứng tỏ ngài có liên quan đến cái chết của cậu ấy."
Tưởng nhìn tri huyện không chớp mắt. Lập tức, hai bà liền chạy ra nói với ông:
"Đây có thể là hiểu lầm! Tưởng tuyệt đối không thể giết cậu Kiên!"
Riêng Tằm vẫn đứng trân mình, cả người nghiêng dần phải dựa vào bàn ăn để đứng vững. Kiên đột nhiên bị giết, tiếp đến lại thêm chuyện chiếc nhẫn ngọc của Tưởng nằm trong tay cậu. Tằm đưa tay lên môi ngăn tiếng nấc, như vậy chẳng khác nào Tưởng bị tình nghi là thủ phạm.
"Có liên quan hay không thì phải chờ điều tra rõ ràng, nhưng với tình hình này ta phải đưa Triệu Tưởng về phủ huyện tiến hành xét hỏi."
Thấy hai tên cai đinh sắp tiến đến gần, Tưởng lập tức giơ tay lên ngăn, rành rọt:
"Triệu Tưởng này sẽ tự đi, không cần ai áp giải. Ta không giết cậu Kiên, vì vậy chẳng có gì phải sợ. Chúng ta đi thôi, tri huyện Xuyên."
Tưởng nhìn hai mẹ, mỉm cười trấn an rằng mình sẽ ổn. Cậu vô tội, sẽ không ai bắt giam được cả. Rồi Tưởng nhìn về phía Tằm đang mang nét mặt lo lắng, gật đầu bảo:
"Hãy yên tâm, ta nhất định bình an trở về."
Tằm không rõ bản thân có nghe những lời đó, chỉ biết ánh mắt mình cứ dõi theo bóng Tưởng cùng tri huyện Xuyên bước ra khỏi cổng nhà, đi theo còn có đám cai đinh. Bà Tư liên tục gọi con bằng giọng đẫm nước trong khi bà Ba cố ngăn lại. Bấy giờ Tằm mới rời thân thể nặng trịch khỏi chiếc bàn, suýt ngã xuống nếu không có Hỷ đỡ giúp.