Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Chương 759 : Nhân chứng, vật chứng giả

Ngày đăng: 17:45 18/04/20


Lão Sâm từ phủ huyện trở về, dáng vẻ có đôi phần vội vã. Lão đi vào nhà, không nghe tiếng chào của người làm, tiến thẳng đến phòng con trai. Đẩy cửa bước vào, lão bắt gặp Dự ngồi co ro trên chiếc giường, mặt mũi phờ phạc và hốc mắt thâm quầng do đêm qua thức trắng. Nghe tiếng động, Dự giật mình quay qua mới biết là cha hắn. Lão Sâm đi lại gần con, trấn an:



"Dự à đừng sợ, có cha ở đây, không ai bắt con đâu."



"Cha ơi!" Dự hoang mang nắm chặt tay cha, "Tình hình thế nào rồi ạ? Tri huyện điều tra cái chết của Trịnh Kiên ra sao? Liệu ông ta có biết con..."



Lão Sâm mau chóng cắt ngang câu hỏi sợ hãi của Dự, bằng câu dứt khoát:



"Đừng nói bậy! Tuyệt đối sẽ không ai biết con đã giết cậu Kiên!"



Dự hướng đôi mắt không mấy an tâm vào cha. Lão Sâm hiểu, liền vỗ vai con trai:



"Con an tâm, cha đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nhất định không có sai sót. Điều con cần làm bây giờ là cứ ở yên trong nhà, đừng ra ngoài cho đến khi Triệu Tưởng bị kết tội."



"Con... con không muốn bị xử tử đâu cha ơi..."



Chưa bao giờ thấy đứa con phá phách này van xin mình thảm thiết đến vậy khiến lão Sâm xót xa. Nhất định, lão không thể để Dự bị gông cổ vào nhà lao và nhận án tử. Vừa vỗ về con trai, lão vừa nhớ lại chuyện đêm qua.



Nửa đêm, lão Sâm giật mình khi thấy Dự trở về nhà với vẻ kinh hãi, quần áo dính đầy máu và khóc lóc cầu xin cha hãy cứu mình. Lão sốt sắng hỏi chuyện gì thì hắn run rẩy nói lỡ tay giết chết Kiên. Nghe xong, lão đứng sững tại chỗ. Dự vừa khóc vừa kể, hắn tình cờ gặp Kiên rồi cả hai xảy ra xung đột. Do men rượu nên hắn giận dữ rút dao ra. Lúc thấy xác cậu nằm dưới đất trong vũng máu thì hắn mới bừng tỉnh.



Lão Sâm ngã người xuống ghế, cơn bần thần kéo đến. Dự lỡ tay giết chết con trai tri phủ, chuyện lớn rồi! Lão nhắm mắt mím môi, lý nào lại để thằng con trai duy nhất bị tội? Sao cớ sự lại đến nông nỗi này? Thấy cha im lặng khổ sở, Dự quỳ xuống ôm chân lão, cầu cứu thảm thiết. Quá giận, lão Sâm đá hắn ngã chúi, hét lên:



"Tao đã dặn đi dặn lại là chớ có đụng đến hắn nhưng mày không chịu nghe, giờ thì to chuyện rồi con ạ!"
"Đêm tối như vậy, sao ngươi khẳng định là Triệu xã trưởng?"



"Dạ, làm thuê như con hay thức khuya dậy sớm, mắt nhìn đêm tối quen rồi. Chưa kể, nhà con cách nơi này không xa lắm, lại có thêm ánh lửa là con nhìn ra ngay."



Tên này vừa dứt lời, lập tức Tưởng bảo lớn: "Ngươi nói dối! Lúc từ quán rượu trở về, ta ở trong nhà cho đến sáng hôm sau, làm gì có chuyện ra đây chôn giấu cái gì!".



Liêm và hai bà nhìn nhau khó hiểu muôn phần. Riêng Tằm cũng biết rõ tên nhân chứng kia nói dối bởi Tưởng đã ở cạnh mình cả đêm hôm đó, nào rời nửa bước.



"Ngươi có biết, nếu đặt điều thì sẽ bị tội không?" Trịnh tri phủ hỏi.



"Bẩm, điều con nói là thật ạ."



Trông thấy Tưởng nghiến răng, trừng mắt nhìn mình thì Lý lảng mặt đi. Trịnh tri phủ lên tiếng, "chỉ cần đào nơi này lên, tìm ra vật chôn giấu đó thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ". Tri huyện Xuyên gật đầu, lệnh cho đám cai đinh lấy cuốc đào chỗ đất mà tên nhân chứng vừa chỉ điểm.



Ai nấy đều hồi hộp chờ đợi, vì chẳng rõ thứ đó là gì. Nửa canh giờ sau, một tên cai đinh hét lên đã tìm thấy rồi! Tưởng, Tằm và mọi người đều sửng sốt khi thấy đặt vào tay Trịnh tri phủ là một con dao nhuốm máu. Xem qua một lúc, tri huyện Xuyên nói mũi dao này rất khớp với vết đâm trên ngực Kiên. Vậy đây chính là hung khí.



Tưởng thất thần chẳng rõ con dao đó vì sao lại được chôn dưới mảnh đất sau nhà họ Triệu. Tiếp theo, cậu thấy Trịnh tri phủ nhìn mình với đôi mắt lạnh lẽo:



"Xem ra, trời không giúp ngươi rồi. Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá!"



Tưởng không kịp lên tiếng giải thích là đã bị áp giải đi. Tức thì, Tằm và bà Tư lao đến bên Tưởng, ngăn đám cai đinh lại. Cả hai liên tục nói, đó không phải sự thật! Liêm liền hộc tốc ngăn mẹ Tư. Còn Tằm thì bị một tên lính đẩy mạnh ngã xuống đất. Trước cảnh đó, Tưởng lo lắng, ngoái đầu nhìn mãi. Dõi theo đám cai đinh đi mất, Tằm ngồi bệch dưới đất thẫn thờ, biết phải làm sao với tang chứng nhân chứng giả mạo này đây?