Thành Phố Vô Tận

Chương 21 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Mùa hè, trong hoàng cung, Thái tử điện hạ nhàm chán một mình tản bộ trong hậu hoa viên, vừa tản bộ vừa phe phẩy cây quạt than thở: “Không khí trong cung thật không thú vị, ta nên làm cái gì bây giờ đây?” An Nham để chiết phiến ngang cằm như đang nghiền ngẫm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, một lát sau, cặp mắt sáng lên, dùng cây quạt gõ gõ đầu: “Nhanh! Phục vụ bút mực!”



Hứa Khả vào vai cung nữ bước lên phía trước, bất đắc dĩ nói: “Thái tử điện hạ, ngài lại muốn vẽ cái gì?”



An Nham cười híp mắt nói: “Ta cảm thấy phong cảnh nơi hậu hoa viên này rất là không tệ, chi bằng vẽ lại làm kỷ niệm.”



Hứa Khả bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà, ngài hôm qua đã vẽ rồi.”



An Nham mở chiết phiến trong tay ra, vừa quạt gió, vừa mỉm cười nói: “Không sao cả, ngày hôm qua trời đổ mưa, hôm nay không có mưa, cảnh sắc tự nhiên sẽ có khác biệt lớn...”



“Cut.” Giang Tuyết Ngưng đột nhiên kêu tạm ngừng, An Nham nghi ngờ quay đầu lại, lại thấy Giang Tuyết Ngưng mỉm cười nói: “Hạ màn.”



Hứa Khả cầm lấy kịch bản mới trong tay đạo diễn Giang đưa cho An Nham, An Nham tiếp nhận kịch bản màn thứ hai từ trong tay cô, xem kỹ mấy lần. Màn này là cảnh phụ hoàng của Thái tử điện hạ băng hà, Thái tử trẻ tuổi Tiêu Khâm Duệ ở trước linh đường thừa kế ngôi vị hoàng đế, Tiêu Khâm Duệ làm vua một nước, không thể bướng bỉnh cùng buông thả như trước nữa, nhất định phải hiển lộ phong độ và khí thế mà bậc quân vương một nước nên có.



An Nham nhìn lại kịch bản lần nữa, sau đó nhìn về phía đạo diễn, ý bảo mình có thể bắt đầu.



Đạo diễn gật đầu một cái, An Nham liền đi về phía trước một bước, nhanh chóng lạnh mặt xuống, trầm giọng nói: “Trẫm muốn thủ hộ linh đường phụ hoàng ba thàng! Từ hôm nay, trong ba tháng để quốc tang, tất cả quan viên vì tiên hoàng thủ tang, mặc áo trắng, không tiệc tùng, không gần nữ sắc, không tấu hỉ nhạc, người nào vi phạm —— nghiêm trị không tha!



Nói tới đây, ống tay áo An Nham đột nhiên dùng sức vung lên, chỉ nghe “phật” một tiếng, trong nháy mắt xoay người phất tay áo kia, uy nghiêm và khí độ một bậc vương giả nên có, khiến cho mọi người ở đây nhịn không được muốn vỗ tay tán thưởng!



Giang Tuyết Ngưng mỉm cười nói: “Cậu đi thay đồ trước đi, chúng tôi bàn bạc một chút rồi sẽ cho cậu biết kết quả.”



“Được, cảm ơn đạo diễn Giang.” An Nham thu lại tay áo, có chút ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, xoay người đi ra cửa. Dù sao Giang Tuyết Ngưng cũng là thần tượng suốt nhiều năm qua của hắn, hắn mặc dù rất tự tin, nhưng diễn trước mặt thần tượng, vẫn khiến An Nham có chút thấp thỏm, cũng không biết mình mới rồi có phát huy khiến cô ấy hài lòng không?



An Nham hoàn toàn không ngờ rằng, hắn vừa ra khỏi cửa, bên trong phòng đã có người kích động nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, “Tôi cảm thấy tiếu Thái tử mà chúng ta muốn chính là đây! Đạo diễn Giang chị thấy sao?”



Giang Tuyết Ngưng cười nói: “Đúng vậy. Cậu ta chính là Thái tử trong lòng tôi.”



Hứa Khả ngồi một bên nghi hoặc hỏi: “Vậy quyết định thế nào?”



Giang Tuyết Ngưng gật đầu một cái, nói: “Cô có chú ý tới động tác phất tay áo mới vừa rồi của cậu ấy không? Trên kịch bản cũng không có nói cho cậu ấy phải làm gì, hoàn toàn là dựa vào cảm giác của cậu ấy khi diễn mà phát huy, càng hiếm có hơn chính là, thời điểm cậu ấy phất ống tay áo, âm thanh vô cùng vang dội thanh thúy, thậm chí không cần hậu kỳ hòa âm, đây chính là cốt lõi của một diễn viên.”



Hứa Khả như có sở ngộ gật gật đầu.



Giang Tuyết Ngưng nói tiếp: “Ngay từ đoạn diễn ban đầu với cô, bao gồm mở quạt, gõ đầu, những động tác này cậu ấy cũng thể hiện đặc biệt đẹp mắt, hoàn toàn không có một chút dấu vết làm bộ nào. Kịch bản dài như vậy, cậu ấy chỉ nhìn một phút đã hoàn toàn ghi nhớ, không sai lấy một chữ. Hai cảnh diễn chuyển đổi nối tiếp, hiểu biết của cậu ấy đối với vai diễn, là hoàn toàn dung nhập vào trong xương đấy!”



“An Nham, theo như tôi thấy, là diễn viên có linh khí nhất.”


Từ Thiếu Khiêm nghiêm nghị trách cứ làm cho An Nham nhất thời có chút ngây ngốc.



Bị mạnh mẽ đè vào trên tường, đại não vốn có chút say lại càng thêm hỗn loạn, An Nham chỉ có thể miễn cưỡng bắt mình giữ vững một tia lý trí, mơ mơ màng màng giải thích: “Đừng lo... không quan trọng... Có tài xế tới đón tôi mà... sẽ không bị phóng viên bắt gặp đâu... Tôi hôm nay đặc biệt, đặc biệt cao hứng, hiếm khi gặp được một người bạn học... Hứa Khả... lại là tiểu sư muội của tôi...”



Cái tên được nói ra giữa lúc này, không thể nghi ngờ đã chạm đến nghịch lân của Từ Thiếu Khiêm.



Hứa Khả, nữ sinh mới chỉ gặp có một lần, An Nham cho dù uống say, lại vẫn nhớ rõ tên của cô ta?!



Từ Thiếu Khiêm lạnh mặt hỏi: “Tiểu sư muội? Cậu không phải là thích cô ta đó chứ?”



An Nham suy nghĩ một chút, cười nói: “Tôi đối với cô ấy là có chút... ừm, cảm giác vừa gặp đã yêu.”



Vừa, gặp, đã, yêu.



Không có gì, so với bốn chữ này có lực sát thương hơn.



Đáy lòng Từ Thiếu Khiêm, tựa như bị bốn chữ này hung hăng đâm vào.



Nhiều năm như vậy, hắn một mực bồi bên người An Nham, một mực nhẫn nại, một mực chờ đợi, thái độ của An Nham đối với hắn cũng một mực đang dần chuyển biến tốt đẹp, hắn còn tưởng rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, lòng thành cùng cực, vàng đá cũng tan, một ngày nào đó, An Nham sẽ vì sự che chở của hắn mà cảm động, sẽ ở lại bên cạnh hắn, vĩnh viễn không rời.



Thời điểm An Nham chuyển tới tiểu khu Nguyệt Hồ, hắn thậm chí còn cho là, mình và An Nham cũng sắp thành công rồi.



Lại không ngờ rằng, đột nhiên lòi ra một cái bạn đại học gì đó, không An Nham không sao hiểu nổi dời đi lực chú ý!



Tình cảm vốn là chuyện đôi bên tự nguyện, Từ Thiếu Khiêm cho tới nay chưa từng muốn cưỡng bách An Nham, nhưng mà, đó là vì trước kia An Nham không chạm đến nghịch lân của hắn! Hắn có thể nhịn An Nham cả ngày cùng các nữ minh tinh khác nhau hẹn hò dạo phố gây scandal, bởi vì hắn biết những thứ kia đều chỉ là làm trò, An Nham cũng không chân chính động tâm, An Nham cũng chưa từng chân chính yêu một người!



Nhưng mà bây giờ không giống vậy, An Nham cư nhiên công khai nói hắn đối với cái người tên Hứa Khả kia vừa thấy đã yêu? Từ Thiếu Khiêm không thể nhịn được nhất chính là trong lòng An Nham cư nhiên bị người khác chiếm cứ!



Từ Thiếu Khiêm dùng sức nâng cằm An Nham lên, thấp giọng hỏi, “Nói cho tôi biết, cậu thích cô ta sao?”



An Nham uống say, đầu óc đã có chút mơ hồ, trước mắt thoáng qua cái bóng của tiểu sư muội kia, gương mặt nữ nhân thậm chí còn không thấy rõ lắm, chỉ đáp theo trực giác: “... thích... chứ?”



“Vậy à?” Từ Thiếu Khiêm cười lạnh một cái, đột nhiên xoay người, trực tiếp kéo An Nham đẩy ngã xuống ghế salon trong phòng khách, “Cậu có hiểu cô ta là hạng người gì không? Cõ hiểu rõ tính cách của cô ta không? Bất quá chỉ mới gặp mặt một lần, cậu đã dám nói thích?!”



Từ Thiếu Khiêm thấp giọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt An Nham, gằn từng chữ nói: “An Nham, cậu rốt cục có biết hay không, cái gì mới thực sự là thích?”



Tác giả có lời muốn nói: Từ Thiếu Khiêm không thể nhịn được nữa bắt đầu hóa đen ~ Chương sau mọi người hiểu!