Thành Phố Vô Tận
Chương 22 :
Ngày đăng: 11:50 18/04/20
Trầm mặc kéo dài hồi lâu, lâu đến nỗi không khí cơ hồ muốn ngưng đọng lại.
An Nham bị Từ Thiếu Khiêm lật người áp đảo trên ghế salon, trước mắt một trận thiên toàn địa chuyển, đại não vốn mơ hồ càng thêm hoàn toàn hỗn loạn, cảm nhận được lực đạo mạnh mẽ của nam nhân đang chặn trên người mình, An Nham có chút khó hiểu hỏi: “Thiếu Khiêm... Cậu rốt cuộc đang... nói gì?”
Từ Thiếu Khiêm trực tiếp dùng nụ hôn nồng nhiệt trả lời hắn.
Trong miệng An Nham còn lưu lại vị rượu vang nhàn nhạt, Từ Thiếu Khiêm đem đầu lưỡi lùa vào trong miệng hắn, điên cuồng liếm khắp khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi lộn xộn của hắn. An Nham trong cơn mơ màng, chỉ cảm thấy trong cổ họng tràn đầy mùi vị xa lạ, đầu lưỡi từng đợt tê dại, muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra những âm thanh đứt quãng vỡ vụn.
“Ưm... Thiếu... Thiếu Khiêm... cậu... làm gì... Ưm...” An Nham dùng sức đẩy Từ Thiếu Khiêm, lại phát hiện nam nhân đè trên người mình đặc biệt nặng nề, thế nào cũng không đẩy được.
Mặt An Nham bị kiềm nén đến đỏ bừng, mãi đến lúc cơ hồ hít thở không thông, Từ Thiếu Khiêm mới buông hắn ra, dán lên môi của hắn, thấp giọng gằn từng chữ: “An Nham, cậu có biết thích là gì không?”
“Tôi đối với cậu mới là.”
“Tôi đối với cậu mới thật sự là thích.”
Mỗi một chữ, cơ hồ đều là nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
Tình cảm bao nhiêu năm, một mực ép xuống đáy lòng, ép tới nỗi gần như gỉ sắt, nấm mốc luôn rồi.
Bởi vì lo sợ hắn ghét mà không dám nói ra miệng, bởi vì thích hắn, bởi vì quý trọng hắn, bởi vì tôn trọng hắn, cho nên mới một mực yên lặng hy sinh vì hắn. Đã nhiều năm như vậy, trước sau vẫn đều cam tâm tình nguyện, không oán trách không hối hận mà canh giữ bên cạnh hắn, còn tưởng rằng, một ngày nào đó, bảo vệ cố chấp như vậy sẽ khiến hắn quay đầu, sẽ khiến hắn cảm động... Nhưng kết quả thì sao?
—— Kết quả chính là hắn đối với một nữ sinh khác vừa gặp đã yêu?
—— Kết quả chính là hắn vừa thấy mỹ nữ đã đem cái “hảo huynh đệ” này ném ra sau đầu?
Kết quả như thế, Từ Thiếu Khiêm không cần!
Sớm biết như thế, tốt nghiệp trung học năm ấy, khi phát hiện ra tâm ý của mình, đáng lẽ ra nên không chút do dự tỏ tình với hắn, dùng hết thảy thủ đoạn ép hắn ở bên mình! Dù cho đổi lấy là hắn khinh bỉ cùng căm hận, so ra cũng tốt hơn bỏ qua không chút nào quan tâm!
Đúng vậy, bỏ qua! Ở trong lòng An Nham, Từ Thiếu Khiêm chính là tồn tại tùy thời đều có thể bỏ qua!
Trong chuyện tình cảm với An Nham này, Từ Thiếu Khiêm đã quá mức mềm lòng, thậm chí hoàn toàn không có tác phong quả quyết, ngoan tuyệt ngày thường! Thân là người Từ Tử Chính tự tay bồi dưỡng, Từ Thiếu Khiêm tại sao lại làm ra một chuyện không dứt khoát như vậy? Đối với món đồ mình thích không phải là nên đoạt tới tay sao? Nhưng mà chỉ có An Nham, hắn lại không nhẫn tâm tổn thương, cho nên mới có thể một lần lại một lần bị người ta thương tổn.
Một lần lại một lần nhìn hắn cùng đủ loại nữ minh tinh hẹn hò, đến bây giờ còn phải tận mắt chứng kiến một đoạn tình cảm khác của hắn ư?
Vừa thấy đã yêu, bốn chữ này, khiến chút dịu dàng còn sót lại dưới đáy lòng Từ Thiếu Khiêm hoàn toàn bị dập nát!
“Tôi chính là như vậy, một lần lại một lần, muốn cậu...”
“......”
“Chính là như vậy, hung hăng... lặp lại... tiến vào thân thể cậu...”
“......”
“Hơn nữa, tôi đã muốn làm như vậy, từ... rất lâu... rất lâu rồi...”
Nói tới đây, thắt lưng Từ Thiếu Khiêm đột nhiên mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp tiến đến độ sâu không thể nào tin được.
“A——!” An Nham bị một trận điên cuồng đâm rút bức ra thanh âm, cũng không biết hắn đụng phải chỗ nào, trong cơ thể đột nhiên có một cảm giác kỳ diệu dọc theo cột sống chạy thẳng lên đỉnh đầu, nơi nào đó của thân thể, lại có khuynh hướng ngẩng đầu một lần nữa, còn bị Từ Thiếu Khiêm nhanh tay lẹ mắt cầm lấy...
“Nhanh như vậy đã có phản ứng?” Từ Thiếu Khiêm mỉm cười nhẹ nhàng sờ sờ nơi đó, “Nơi này của cậu, vừa nhạy cảm vừa thành thực như vậy.”
“......” An Nham xấu hổ muốn chết, nhưng thân thể sau khi say rượu hết lần này tới lần khác căn bản không đào đâu ra sức, quen biết nhiều năm như vậy, An Nham lần đầu tiên phát hiện, Từ Thiếu Khiêm một khi cậy mạnh cư nhiên lại kinh khủng như vậy, hắn vậy mà hoàn toàn không có cách nào tránh thoát?!
“Tôi thích cậu, An Nham...”
Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi An Nham.
So với động tác thắt lưng điên cuồng mà ác độc, lực độ như muốn đâm nát cả lục phủ ngũ tạng người ta... nụ hôn rơi xuống trên mội này, lại dịu dàng không khác gì sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim.
An Nham lại hoàn toàn không nghe rõ lời tỏ tình dịu dàng này của Từ Thiếu Khiêm, hắn chính là bởi vì bị sự thật đáng sợ “bị đàn ông xâm phạm” kích thích mà tiến vào trạng thái điên cuồng.
“Ưm... Từ Thiếu Khiêm ——! Khốn kiếp! Mau thả tôi ra... a... khốn kiếp... ư... a a a... Cậu tên cầm thú này! Tôi giết cậu ——! %[email protected]%$#%$......”
Buổi chiều bên trong biệt thự, An Nham điên cuồng giãy giụa, bị Từ Thiếu Khiêm mạnh mẽ áp chế trên giường, chiếm hữu một lần lại một lần.
Cho đến cuối cùng, An Nham dưới trạng thái thanh tỉnh, vừa đau vừa mệt vừa đói, đã mắng cạn sạch đủ loại từ ngữ, hoàn toàn ngất đi.
Tác giả có lời muốn nói: Vui không vui không ~
Từ Thiếu Khiêm rốt cục lộ ra diện mục quỷ súc, tung hoa ăn mừng.