Thành Phố Vô Tận

Chương 24 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Tiếu Nhượng đang trong phòng khách sửa sang lại hòm thuốc anh mang tới, thấy Từ Thiếu Khiêm sắc mặt âm trầm bước ra khỏi cửa, không nhịn được mở miệng hỏi: “Sao rồi? Dỗ dành thất bại?”



Từ Thiếu Khiêm liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, thấp giọng nói: “Cậu ấy không muốn gặp tôi.”



Nhớ lại hình ảnh An Nham tức giận chỉ vào Từ Thiếu Khiêm bảo hắn cút, Tiếu Nhượng nhịn không được sờ sờ mũi, nói: “Vị này nhà cậu, khi tức giận lên, tính khí hình như có chút nóng nảy.”



Từ Thiếu Khiêm trầm mặc không nói. Hắn cho đến nay cũng chưa từng gặp qua dáng vẻ nổi trận lôi đình của An Nham giống như hôm nay, tính tình lạc quan sáng sủa của An Nham, rất ít khi tức giận đến vậy, trước kia gặp phải chuyện không theo ý muốn, hắn cũng chỉ cười một tiếng đại khái là thật sự bị chọc tức, cho nên mới trực tiếp xù lông. Cái dáng vẻ xù lông này, chả khác gì mèo bị dẫm phải đuôi, gặp người trực tiếp cắn, muốn vuốt lông cũng không thể nào xuống tay.



“Tôi mới vừa rồi đại khái cũng nhìn được một chút tình huống của cậu ấy, bị thương cũng không nặng.” Tiếu Nhượng từ trong hòm thuốc lấy ra mấy hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Từ Thiếu Khiêm, “Đây là thuốc giảm nhiệt độ và thuốc tiêu viêm, một lần hai viên, một ngày ba lần. Cái này là hộp thuốc mỡ dùng bên ngoài, trực tiếp bôi lên miệng vết thương, mỗi ngày bôi một lần, tự cậu giải quyết đi.”



Từ Thiếu Khiêm nhận lấy hộp thuốc, “Cảm ơn.”



“Vậy tôi đi trước.” Tiếu Nhượng xoay người đi ra cửa, Từ Thiếu Khiêm đưa anh đến cửa, Tiếu Nhượng đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, mới vừa rồi ở cổng tiểu khu bọn họ không cho tôi vào, vừa nhận được điện thoại của cậu đã để tôi vào, vậy tiểu khu này...”



Từ Thiếu Khiêm nói: “Tôi cùng mấy người bạn hợp tác đầu tư, công ty tạm thời đứng tên tôi, tôi có 51% cổ phần.”



“Ồ, không ngờ cậu lại cảm thấy hứng thú với cái này.” Tiếu Nhượng trầm mặc một chút, “Cữu cữu có biết không?”



“Tôi không có ý định gạt Tứ thúc, nếu ông ấy muốn tra, chắc chắn rất dễ tra ra.”



Tiếu Nhượng gật đầu một cái, chỉ chỉ phòng ngủ đang đóng cửa, “Thế... vị trong phòng kia thì sao?”



Nhìn ra được, Từ Thiếu Khiêm vô cùng để ý người đàn ông trong phòng kia, nếu như Từ Tử Chính không biết chuyện này, lấy tính tình của Từ Tử Chính, sau khi biết chuyện đi diệt người kia để Từ Thiếu Khiêm hết hy vọng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.



Từ Thiếu Khiêm trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: “Chuyện giữa tôi với cậu ấy, Tứ thúc bên kia, đã sớm thăm hỏi rồi.” Dừng một chút, còn nói, “Tứ thúc sẽ không động tới cậu ấy, tôi cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương cậu ấy.”



“Xem ra cậu là nghiêm túc?”



“Dĩ nhiên.”


An Nham cúi đầu đứng yên thật lâu trước cổng trường, rốt cục hít sâu đi về phía trước, thời điểm đi đến nơi tiếp đãi tân sinh, đột nhiên có người từ đằng sau vỗ vỗ bờ vai hắn, An Nham quay đầu, chạm phải ánh mắt thâm thúy tối đen của Từ Thiếu Khiêm.



An Nham khiếp sợ hỏi: “Thiếu Khiêm? Sao cậu lại ở đây?”



Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh nói: “Đến tiễn cậu, tiện thể xem trường học của cậu như thế nào.”



An Nham có chút ngượng ngùng, sờ sờ cái mũi nói: “Trường học của tôi rất kém cỏi, đương nhiên không thể so với trường của cậu a, cậu học là trường tốt nhất trong nước, Ảnh đế năm nay không phải học trưởng trên cậu mấy khóa sao?”



Từ Thiếu Khiêm đột nhiên nói: “An Nham, cậu có tin không, tự cậu cũng có thể lấy được vị trí Ảnh đế?”



An Nham sửng sốt một chút, sau đó cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là có chứ! Cậu không biết tôi trời sinh là để làm Ảnh đế à?”



Từ Thiếu Khiêm nhìn dáng vẻ tự tin đắc ý của hắn, không nhịn được mỉm cười một chút, nói: “Vậy chúng ta ước định đi, trong vòng tám năm, đều tự giành lấy một chiếc cúp nam chính xuất sắc nhất về. người không làm được, đến lúc đó phải làm một chuyện cho đối phương, mặc kệ đối phương đưa ra yêu cầu gì, đều phải thỏa mãn.”



An Nham nghĩ nghĩ nói: “Tám năm? Kháng chiến cũng thắng lợi a! Tôi thì chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng mà cậu, sẽ không thất bại thảm hại chứ? Nếu cậu thua, tôi bảo cậu chạy khỏa thân ngoài đường cậu có dám không?”



Từ Thiếu Khiêm nhướng nhướng mày, “Cậu dám nói, tôi liền dám làm, chỉ sợ đến lúc đó người thua là cậu.”



“Đừng xem thường tôi.” An Nham dứt khoát vươn tay ra, cười nói, “Cược thì cược, tôi sợ cậu chắc?”



“Được, thế thì cứ quyết định như vậy đi.” Từ Thiếu Khiêm cũng mỉm cười vươn tay ra, nhẹ nhàng đập tay với An Nham.



Âm thanh bàn tay chạm nhau thanh thúy mà vang dội, ước định đơn giản, nghi thức đơn giản, hai thiếu niên hăng hái, mặt đối mặt đứng bên nhau, trong mắt đôi bên là giấc mộng và khát vọng giống nhau.



Dáng vẻ thiếu niên giương lên khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, giữa ban trưa ngày hè tại vường trường đại học, là thời khắc ấm áp nhất của toàn bộ tuổi thanh xuân.



An Nham không biết, sau khi bị thương tổn như vậy, hắn vì sao còn có thể mơ thấy Từ Thiếu Khiêm.



Mơ thấy Từ Thiếu Khiêm rất nhiều năm trước, Từ Thiếu Khiêm thời đại học, Từ Thiếu Khiêm vào thời điểm hắn mất mát, mê man nhất, cho hắn động lực và dũng khí.