Thành Phố Vô Tận
Chương 25 :
Ngày đăng: 11:50 18/04/20
An Nham ngủ một giấc liền mạch hơn hai mươi tiếng đồng hồ. Sợ bệnh tình của hắn nặng thêm, Từ Thiếu Khiêm nửa bước không rời canh giữ bên cạnh giường, dùng nước lạnh thắm ướt khăn bông đắp lên trên trán hắn, đổi một lần lại một lần, cho đến lúc rạng sáng, nhiệt độ của An Nham rốt cục mới hạ dần.
Từ Thiếu Khiêm bận rộn nguyên một đêm, chờ nhiệt độ An Nham khôi phục bình thường mới yên lòng, trèo lên giường nhẹ nhàng ôm An Nham chuẩn bị ngủ.
Còn chưa ngủ được, đột nhiên nghe thấy An Nham nhẹ giọng gọi: “Thiếu Khiêm…”
Từ Thiếu Khiêm sau lưng cứng đờ, vội vàng nắm chặt tay An Nham, thấp giọng hỏi: “Tôi đây, sao rồi?”
Còn tưởng rằng bệnh tình An Nham lại có biến hoá, khẩn trương bật đèn bàn đầu giường lên, lại phát hiện An Nham căn bản cũng chưa tỉnh ngủ, hắn vẫn nhắm mắt thật chặt như cũ, cũng không biết nằm mơ thấy gì trong mộng mà chân mày không thoải mái nhẹ nhàng nhíu lại, khoé miệng còn vô ý thức nhẹ giọng kêu: “Thiếu Khiêm… chúng ta… ước định…”
Từ Thiếu Khiêm sửng sốt một chút, nhất thời chợt hiểu ra.
Thì ra là An Nham cư nhiên mơ thấy cảnh tượng thời còn trẻ kia.
Ước định… Đúng vậy, giữa hắn và An Nham đã từng có một ước định.
Năm ấy hắn đã lên đại học năm thứ ba, mà An Nham đúp lớp hai lần thì vừa mới kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, ba đứa con của An gia thi tốt nghiệp trung học cùng năm, cuối cùng An Trạch đến vùng khác, An Mạch quyết định ra nước ngoài, An Nham chỉ có thể đăng ký vào một trường học kém cỏi trong vùng, ba hắn đi đưa An Trạch, ông nội đi tiễn An Mạch, mẹ khi ấy đúng lúc không có trong nước, cho nên không có ai đưa hắn đi.
Từ Thiếu Khiêm thấy hắn một thân một mình lặng lẽ dọn dẹp hành lý, đau lòng không chịu được, liền chủ động chạy đến trường học theo hắn.
Buổi chiều hôm đó, Từ Thiếu Khiêm khăng khăng đưa An Nham đến ký túc xá, thậm chí còn chu đáo giúp hắn sắp xếp hành lý, trải giường, quét phòng, bạn cùng phòng của hắn hâm mộ nói: “An Nham, anh cậu thật tốt với cậu a!”
An Nham ngượng ngùng cười cười, hơi đỏ mặt nói: “Cậu ấy không phải anh tôi, cạu ấy là bạn tốt nhất của anh trai tôi.”
Từ Thiếu Khiêm bởi vì từ ngữ hình dung “bạn của anh trai” mà buồn bực không ngớt.
Cũng may An Nham sau đó lương tâm trỗi dậy, mời hắn đến quán ăn Tứ Xuyên phía sau trường học ăn một bữa no nê, An Nham vừa ăn thịt bò bị cay đến xé lưỡi, vừa vẫn còn thật cao hứng nói, trường học mặc dù không tốt tí nào, nhưng phố quà vặt gần đó lại rất tốt a, đủ loại quà vặt rất nhiều thứ đều chưa ăn bao giờ.
Từ Thiếu Khiêm nhìn điệu bộ vui vẻ của hắn, đáy long fkhông nhịn được một trận mềm mại.
Hắn biết trường học của An Nham rất be bét, hắn tự mình đưa An Nham đi, hơn nữa cùng An Nham ra ước định không thiết thực “trong tám năm giành được vai nam chính xuất sắc nhất” như vậy, chẳng qua là muốn cho An Nham đang tâm tình hụt hẫng một chút khích lệ mà thôi. Không ngờ, An Nham cư nhiên coi ước định này thành thật, hơn nữa vô cùng cố gắng khắc khổ, trong bảy năm đầu sau ước định, làn đầu đóng phim đã lấy được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.
Từ Thiếu Khiêm sau lưng cứng đờ, chợt đưa tay ra giữ chặt gáy An Nham. Ngay sau đó chính là một nụ hôn nồng nàn phô thiên cái địa. Đầu lưỡi của hắn ở trong miệng An Nham càn rỡ khuấy động, liếm qua mỗi một tấc niêm mạc, cuốn lấy lưỡi An Nham lặp đi lặp lại liếm mút, nụ hôn nồng nàn như vậy, điên cuồng như muốn nuốt chửng người trước mặt.
“Ưm… Ưm… Ưm…”
Từng trận cảm giác kỳ quái từ khoang miệng tê dại truyền đến đại não, trong đầu An Nham nháy mắt trống rỗng, vốn là vừa mới giảm nhiệt độ còn chưa khỏi hẳn, bị hôn như vậy, đầu tựa hồ lại bừng nóng đến phát ngất, chỉ có thể đưa tay ra chặn trước ngực dùng sức đẩy Từ Thiếu Khiêm.
“Ư... Thiếu Khiêm… Ưm…”
Nụ hôn của Từ Thiếu Khiêm kéo dài rất lâu còn chư a kết thúc, nghe được An Nham gọi tên mình, động tác không khỏi càng thêm điên cuồng, từng nơi mẫn cảm trong cổ họng cơ hồ cũng được hắn chiếu cố, An Nham bị hôn đến ánh mắt mê mờ. Dần dần, hai tay vốn đang từ chối cư nhiên lại nắm chặt lấy áo Từ Thiếu Khiêm.
“Ưm… Ư…”
Cũng không biết qua bao lâu, nụ hôn dài tựa hàng thế kỉ cuối cùng cũng kết thúc, Từ Thiếu Khiêm lui khỏi miệng An Nham, dán vào bờ môi hắn, thấp giọng nói: “An Nham, cậu có biết hay không…. Cậu càng phản kháng, tôi lại càng muốn bắt nạt cậu?”
“…”
“Ngồi xuống ăn cơm —— Đừng ép tôi dùng biện pháp như thế đút cho cậu.”
An Nham nghe nói như thế, da đầu một trận tê dại, lập tức xoay người ngồi xuống, sắc mặt cứng nhắc cầm một bát cháo lên, ăn lấy ăn để. Gò má của hắn bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên, đôi môi cũng giận đến phát run, từng miếng từng miếng hung hăng cắn xuống, hiển nhiên là coi đống rau kia là đầu Từ Thiếu Khiêm mà cắn.
Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham cúi đầu ăn cơm, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Dùng thủ đoạn như vậy cưỡng bách hắn, hiệu quả cư nhiên tốt hơn rất nhiều so với nghiêm túc khuyên hắn, có thể thấy được, ở trong lòng An Nham hình tượng bây giờ của mình ác liệt đến thế nào.
Nhưng mà, An Nham… cậu biết không….
Tôi hy vọng chúng ta có thể chung sống ấm áp như người yêu nhường nào?
Nhưng mà còn cậu? Có người yên lặng yêu cậu sâu đậm nhiều năm như vậy, cố chấp bảo vệ cậu nhiều năm như vậy, cậu lại đáp trả bằng việc đối với một nữ nhân xa lạ vừa thấy đã yêu sao?