Thành Phố Vô Tận

Chương 26 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Buổi tối, An Nham đang ngồi khoanh chân trên ghế salon cầm điều khiển ti vi vô vị dò kênh, di động của Từ Thiếu Khiêm đột nhiên vang lên. Nhận điện thoại, liền nghe bên tai truyền tới âm thanh của An Lạc: “Thiếu Khiêm, cậu có viết An Nham đi đâu không?”



Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham một cái, cầm điện thoại đi tới ban công, thấp giọng nói: “Biết, sao vậy?”



“Người quản lý của nó tìm nó khắp nơi không thấy, cuối cùng hết cách, gọi điện thoại đến nhà.” An Lạc dừng một chút, “Điện thoại di dộng của An Nham một mực tắt máy, ngày hôm qua nó uống say à? Chuyện rốt cuộc là như thế nào?”



Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh nói: “Không làm sao hết, di động của cậu ấy bị hỏng, cậu ấy hiện tại đang ở chỗ tôi mà.”



An Lạc gật đầu một cái, “Không sao là tốt rồi, cậu bảo nó mau gọi lại cho người đại diện đi.”



“Được.”



Sau khi cúp điện thoại, Từ Thiếu Khiêm không nhịn được khẽ cau mày, vốn là có thể trực tiếp đưa điện thoại cho An Nham nghe, nhưng Từ Thiếu Khiêm chính là rất không muốn để cho An Nham liên lạc với anh trai hắn.



An Nham đối với người anh trai này có một lòng ỷ lại kỳ quái, nếu như chuyện này để An Lạc biết, nhất định sẽ đem quan hệ vốn là một đống hỗn loạn quậy đến càng thêm hỏng bét.



Bất kể là yêu, là hận, đó cũng là chuyện riêng giữa An Nham và Từ Thiếu Khiêm. Trong chuyện này, Từ Thiếu Khiêm không cho phép bất luận kẻ nào nhúng tay vào, bao gồm cả An Lạc người bạn tốt nhất của hắn, thậm chí là Từ Tử Chính người thân mà hắn tôn kính nhất.



Từ Thiếu Khiêm quay đầu lại tìm di động của An Nham, lắp lại pin, bật điện thoại, lúc này mới vào phòng khách đưa di động cho An Nham, thấp giọng nói: “Gọi điện thoại cho Thường Lâm, anh ta có việc tìm cậu.”



An Nham sửng sốt một chút, đột nhiên không kịp phản ứng mình đã ở chỗ này với Từ Thiếu Khiêm suốt ba ngày, ngày thứ nhất sau khi uống rượu say dưới trạng thái vô ý thức bị hắn bá vươn ngạnh thượng cung, ngày thứ hai lại làm cả ngày để “ôn lại kích tình”, sau đó phát sốt, nằm nhà dưỡng bệnh. Ba ngày ngắn ngủn thoáng cái đã qua, đối với An Nham mà nói, giống như một cơn ác mộng không cách nào quên được.



Nhìn Từ Thiếu Khiêm vẻ mặt bình tĩnh trước mặt, An Nham không thể nào tưởng tượng được hắn chính là thằng nhóc đã lớn lên cùng mình.



Trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt bìn tĩnh của Từ Thiếu Khiêm, An Nham không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống xung động muốn dốc toàn lực tẩn cho hắn một quyền, nhận lấy điện thoại di động từ trong tay hắn, bấm số điện thoại của Thường Lâm.



Điện thoại vừa kết nối, đã nghe bên tai truyền đến thanh âm gầm thét của Thường Lâm: “An Nham! Ông trời của tôi! Tôi còn tưởng cậu bị người bắt cóc rồi! Điện thoại không gọi được, gửi tin nhắn không trả lời, người cũng tìm không thấy, cậu rốt cục ở đâu vậy?”



An Nham vội vàng cười khan nói: “Khụ, bớt giận bớt giận! Tôi đang ở nhà đây… Ách… Điện thoại di động của tôi bị hỏng.”



Thường Lâm: “…”



An Nham nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Gọi cho tôi có việc gì?”



Thường Lâm bất đắc dĩ nói: “Ngày mai có hẹn với nhiếp ảnh gia, quảng cáo cậu nhận trước đó cũng sắp bắt đầu quay ngay rồi, cậu quên à?”



“Không quên! Tôi nhớ mà!”
An Nham sắc mặt khó coi nhận lấy điện thoại di động trong tay Thường Lâm, đi ra ngoài cửa, cau mày nói: “Việc gì?”



Từ Thiếu Khiêm bên đầu kia điện thoại trầm mặc một chút, mới thanh âm khàn khàn thấp giọng nói: “An Nham, tôi đang ở Paris, trong nhà xảy ra chút chuyện, tạm thời không đi được, có thể tháng sau mới có thể về nước.”



An Nham trầm mặc.



Từ Thiếu Khiêm dùng lại một chút, nói tiếp: “Tứ thúc tôi bị bệnh, cần tôi ở đây chăm sóc.”



“À.” An Nham nói, “Không còn việc gì khác thì tôi cúp máy trước.”



Điện thoại cứ thế bị ngắt máy, hắn thậm chí còn không hỏi Tứ thúc cậu bị bệnh gì, tình huống bây giờ có nghiêm trọng lắm không.



Hắn chẳng qua là không nhịn được nữa, trực tiếp cúp máy. Nghe tiếng máy tút tút bên tai, Từ Thiếu Khiêm trầm mặc rất lâu, rốt cục cười một cái tự giễu, hướng về phía di động đã sớm bị ngắt, thấp giọng nói: “… Tôi… rất nhớ cậu…”



***



Lời của bác sĩ từng chữ vọng lại bên tai khiến cho đầu óc luôn luôn tỉnh táo của Từ Thiếu Khiêm thậm chí trong nháy mắt trống rỗng —— bệnh tình Tứ thúc anh không cho phép do dự nữa, nhất định phải sớm sắp xếp để phẫu thuật, khối u vừa đúng ở vùng cạnh não, phẫu thuật độ nguy hiểm rất cao, anh phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt để đối mặt với tình huống xấu nhất.



Thì ra Tứ thúc bệnh đã lâu.



Chẳng trách chú ấy nhắc đi nhắc lại mình rút khỏi giới giải trí tiếp nhận việc buôn bán của Từ gia, chẳng trách trong hai năm qua chú ấy vẫn luôn chạy ra nước ngoài, thì là chú ấy ở đây khám bệnh. Để người nhà không phải lo lắng, chú cho tới bây giờ chưa từng nói mình bị bệnh, cho tới hiện tại, khi bệnh tình đã nghiêm trọng đến nhất định phải giải phẫu trị liệu cần người thân ký tên, chú mới bình tĩnh một cú điện thoại gọi Từ Thiếu Khiêm đến đây.



Lúc nhận điện thoại quốc tế đường dài bệnh viện gọi tới, Từ Thiếu Khiêm thậm chí còn không dám tin.



Trong mắt hắn, tứ thúc vẫn luôn là nam nhân mạnh nhẽ như thế, giống như hết thảy khó khăn không bao giờ đánh gục được chú. Nam nhân lạnh lùng cao ngạo, cá tính cường ngạnh, dùng thủ đoạn sắt đá giải quyết mọi chuyện, vì Từ gia chống một mảnh trời kia. Nam nhân đã tỉ mỉ nuôi lớn Từ Thiếu Khiêm, cho hắn hết thảy cũng một mực dạy dỗ hắn đó, giờ phút này đang ngủ say trong phòng bệnh, trên người gắn đấy những thứ dụng cụ giám hộ, chờ đợi kế tiếp… không biết là một cuộc phẫu thuật thành công hay thất bại.



Nếu như phẫu thuật thất bại, hắn có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa.



Vào giờ khắc này, Từ Thiếu Khiêm cơ hồ là theo bản năng gọi điện cho An Nham. Đại khái, người đang trong thời điểm khó khăn nhất, nhớ tới đầu tiên, muốn gọi điện thoại đầu tiên, chính là người hắn cực kỳ nhớ nhung từ tận đáy lòng. Dù là chỉ nghe một chút thanh âm của An Nham cũng tốt rồi, cứ như nghe được thanh âm của cậu ấy, mình sẽ có nhiều năng lực hơn để đối mặt với hết thảy,



Vậy mà, An Nham lại quả quyết dứt khoát cúp điện thoại, thậm chí còn tỏ rõ thái độ không kiên nhẫn.



Trong điện thoại truyền tới tiếng tút tút rõ ràng đến mức chói tai…



Ngón tay cầm điện thoại di động của Từ Thiếu Khiêm chậm rãi dùng sức nắm chặt, hồi lâu sau, hắn rốt cuộc điều chỉnh tốt biểu cảm, hơi cười cười, sắc mặt bình tĩnh thả điện thoại vào lại trong túi, xoay người đẩy cửa phòng bệnh.