Thành Phố Vô Tận

Chương 27 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


9 giờ tối, Thiếu Bạch và Từ Tuyển nhận được thông báo vội vàng từ sân bay chạy đến bệnh viện.



Sau khi từ Uyển tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài du học cùng Từ Thiếu Bạch học chung một trường. Từ Tử Chính đưa hai chị em ra nước ngoài, hiển nhiên là muốn để hai người sau khi tốt nghiệp trực tiếp vào công ty nhà mình giúp một tay, vậy mà Từ Thiếu Bạch quá mức ôn hoà, Từ Uyển lại là một cô gái một lòng chỉ muốn làm mẹ hiền dâu thảo, trong mắt Từ Tử Chính chỉ có trưởng tử Từ gia Từ Thiếu Khiêm mới là người thừa kế sáng giá.



Cho nên, tối hôm đó, khi Từ Uyển và Từ Thiếu Bạch chạy tới bệnh viện, Từ Tử Chính đang nói chuyện riêng với Từ Thiếu Khiêm trong phòng bệnh.



Từ Thiếu Khiêm ngồi ở mép giường, Từ Tử Chính nửa tựa vào đầu giường, giọng bình tĩnh nói: “Tổng bộ phỉ thuý thế gia bên kia, chú đã đánh tiếng hết rồi, vạn nhất chú xảy ra chuyện, luật sư sẽ trực tiếp tuyên bố di chúc trong đại hội cổ đông. Cháu không cần lo lắng, tâm phúc chú bồi dưỡng mấy năm nay cũng sẽ tiếp tục ủng hộ gì cháu.”



“Tứ thúc, người sẽ không có việc gì.”



Âm thanh của Từ Thiếu Khiêm bởi vì mỏi mệt mà lộ vẻ khàn khàn, cảnh tượng tựa như giao phó di ngôn này khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Hắn từ nhỏ đã không còn cha mẹ, là tứ thúc một tay nuôi hắn lớn, đối với hắn mà nói, tứ thúc chính là tồn tại không khác gì cha ruột.



Từ Tử Chính thấp giọng nói: “Ca phẫu thuật ngày mai, nếu như chú không thể tỉnh lại, cháu biết phải làm gì rồi chứ?”



Từ Thiếu Khiêm trầm mặc chốc lát mới nói: “Cháu biết.”



Từ Tử Chính gật gật đầu, “Chú tin cháu cho tới bây giờ cũng sẽ không để chú thất vọng.”



Đúng lúc này, Từ Thiếu Bạch đột nhiên đẩy cửa vào, sắc mặt thiếu niên tái nhợt như tờ giấy, ngón tay cũng đang hơi hơi phát run, nhào đến mép giường Từ Tử Chính, nghẹn ngào nói: “Ba ơi! Ba sao rồi?”



Từ Tử Chính đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Từ Thiếu Bạch đang nằm bên cạnh, thấp giọng nói: “Không cần lo lắng, ngày mai làm xong phẫu thuật là ổn rồi. Ba muốn nghỉ ngơi, các con cũng trở về đi.”



Từ Thiếu Bạch nhìn cha mình một cái, lại quay đầu lại nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm, “Anh…”



“Đi thôi, để Tứ thúc nghỉ ngơi thật tốt.” Từ Thiếu Khiêm đứng dậy, kéo theo Từ Thiếu Bạch và Từ Uyển cùng ra khỏi bệnh viện, gọi xe đưa đến khách sạn đã đặt trước, bảo bọn họ an tâm ngủ đi, sáng mai lại vào viện thăm.



Sau khi đến khách sạn, Từ Thiếu Khiêm vào phòng tắm tắm nước nóng một chút, mới vừa định đi ngủ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, đi tới cửa nhìn qua mắt thần, lại là Từ Thiếu Bạch. Từ Thiếu Khiêm mở cửa, có chút nghi hoặc nói: “Thiếu Bạch, có chuyện gì sao?”




Tiếu Nhượng gần như không chút do dự đáp: “Nhớ, là nhóm O.”



Từ Thiếu Khiêm nhíu mày một cái, sau một lúc trầm măc kéo dài, mới nói: “Tứ thúc là nhóm AB.”



Tiếu Nhượng gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Máu con người căn vứ vào các đặc tính kháng nguyên trên các tế bào hồng cầu được chia ra làm bốn loại, chỉ có kháng nguyên A và nhóm máu A, chỉ có kháng nguyên B là nhóm máu B, đồng thời có cả kháng nguyên A, B thì là nhóm máu AB, mà không có cả hai, thì là nhóm máu O.”



“Căn cứ vào quy luật di truyền, cha mẹ hai bên mỗi người di truyền cho đứa con một gen kháng nguyên, cữu cữu là nhóm máu AB, nhất định sẽ di truyền cho con mình một gen kháng nguyên A hoặc B, như vậy, đứa con của chú ấy,vô luận như thế nào, cũng không thể là nhóm máu O không có cả hai.”



Tiếu Nhượng dừng một chút, biểu cảm nặng nề nói: “Mới vừa rồi lúc bác sĩ hỏi người tiếp máu, tôi đã biết, sớm hay muộn cậu cũng sẽ phát hiện điểm đáng nghi này.”



Từ Thiếu Khiêm cau mày nói: “Nói như vậy, Thiếu Bạch nó… kỳ thực cũng không phải con trai ruột của Tứ thúc?”



Tiếu Nhượng gật đầu một cái: “Tôi làm nghề y nhiều năm như vậy, cho đến giờ chưa từng thấy qua người nào phát sinh biến dị di truyền máu. Người cha nhóm AB sinh ra con trai nhóm máu O, xác suất xảy ra chuyện như vậy sẽ không quá 0, 1%.”



Từ Thiếu Khiêm trầm mặc rất lâu, rốt cục hít sâu một cái, điều chỉnh lại tâm tình, thấp giọng nói: “Tiếu Nhượng giúp tôi một việc. Sau khi về nước đến Trung tâm pháp y làm giám định con ruột một lần. Tôi muốn biết rõ… tôi, Thiếu Bạch, Tiểu Uyển, còn có Tứ thúc… liên hệ máu mủ của tất cả mọi người.”



Tiếu Nhượng nói: “Tôi có thể bí mật làm xét nghiệm con ruột cho cậu, cơ mà, cậu phải lấy được mẫu máu hoặc tóc của ba người bọn họ, cố hết sức tránh bị nhiễm khuẩn, sau khi trở về nước hãy đưa ngay cho tôi.”



“Được.”



Sau khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện trở lại phòng bệnh, Từ Thiếu Bạch đã tỉnh dậy.



Thiếu niên dụi mắt ngồi dậy trên ghế salon, sắc mặt tái nhợt dưới ánh đèn chiếu xuống càng lộ rõ vẻ suy yếu. Cậu ta đi tới trước mặt Từ Thiếu Khiêm, hơi cười cười nói: “Anh, các anh trở lại rồi.”



Nhìn tin tưởng và ỷ lại rõ ràng đối với huynh trưởng trong mắt thiếu niên, Từ Thiếu Khiêm đột nhiên không biết nên đối mặt với cậu em trai này như thế nào. Nếu như đoán không nhầm, Thiếu Bạch căn bản cũng không phải con trai tứ thúc, vậy thì, cậu ta lại là từ đâu ra? Cha mẹ cậu ta là ai? Trường tai ương của Từ gia năm đó trong truyền thuyết, có thể nào cũng liên quan đến chuyện này hay không?