Thành Phố Vô Tận

Chương 29 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Đến khi An Nham phản ứng lại được mình cư nhiên sững sờ tại chỗ bị Từ Thiếu Khiêm không hiểu ra làm sao ôm suốt mười phút, mặt An Nham đột nhiên đỏ lên, dùng sức đẩy Từ Thiếu Khiêm ra, phẫn nộ quát: “Từ Thiếu Khiêm, cậu lại phát thần kinh cái gì? Còn nữa, cậu tại sao lại có chìa khoá nhà tôi?!”



Thấy bộ dáng tức đến đỏ mặt nổi trận lôi đình này của An Nham, khôngh hiểu sao … Từ Thiếu Khiêm cư nhiên cảm thấy tâm tình bị áp lực suốt nửa tháng đột nhiên tươi tỉnh hẳn.



Rất kỳ quái, An Nham chính là có khả năng như vậy, hắn có thể dễ dàng chọc giận mình, cũng có thể dễ dàng khiến mình bình tĩnh.



Thậm chí khi bước vào nhà An Nham, còn có loại… cảm giác về đến nhà.



Căn biêt thự này là hắn hoàn toàn dựa theo sở thích của An Nham mà trang hoàng, cũng xen kẽ một chút sở thích của bản thân. Ví dụ như, ghế nằm thoải mái trên ban công là dùng để cho An Nham ngủ trưa, cái bàn trong phòng ăn là phong cách đơn giản thanh thoát mà Từ Thiếu Khiêm thích nhất, cách bố trí gia cụ trộn lẫn như vậy, thật giống như hai người đang ở chung một chỗ.



—— Loại cảm giác này thật tốt.



Từ Thiếu Khiêm tự tiện vào nhà, hành động này không thể nghi ngờ hoàn toàn kich thích thần kinh An Nham, An Nham theo sát bước chân Từ Thiếu Khiêm đi vào trong nhà, lãnh nghiêm mặt nói: “Từ Thiếu Khiêm cậu ra ngoài cho tôi!”



“Cậu lúc về nhà đánh rơi một chùm chìa khoá xuống đất, tôi nhặt được giúp cậu.” Từ Thiếu Khiêm thần sắc bình tĩnh đáp lại vấn đề, đi đến trước tủ lạnh, mở ra, phát hiện trong tủ lạnh chỉ có vài quả trứng gà, cùng một túi mì nằm chỏng chơ, đây cũng là đồ hắn thuận tiện mang tới khi đến nhà này của An Nham lần trước.



Hiển nhiên, An Nham tên gia khoả hoàn toàn không biết làm bếp này, căn bản sẽ không đi mua rau dưa cùng mấy loại thịt cho vào tủ lạnh. Ngăn đá trống không, chỉ có bên cánh tủ để mấy lon bia và sữa, còn lại toàn bộ tủ lạnh đều rỗng tuếch.



Từ Thiếu Khiêm cau mày lấy ra vài quả trứng gà với mì sợi, xoay người vào phòng bếp đun nước.



An Nham sửng sốt một chút, phát hiện người này cư nhiên vô liêm sỉ chạy đến phòng bếp nấu ăn, An Nham lập tức đi qua, sắc mặt khó coi nói: “Từ Thiếu Khiêm, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Hơn nửa đêm chạy đến nhà tôi nấu mì? Cậu sao không tự về nhà mình mà nấu?!”



Từ Thiếu Khiêm nói: “Tất cả dụng cụ làm bếp của tôi đều ở chỗ cậu.”



An Nham quét mắt qua các loại đồ dùng làm bếp hắn đem tới lần trước, nhịn không được nói: “Cậu có thể đem về.”
Đã từng bị hắn chiếm đoạt hết thảy, lặp đi lặp lại xâm phạm nhiều lần, còn từng trần trụi nằm ngủ trong lồng ngực nam nhân này, nói trắng ra thì, toàn thế giới này người biết rõ dáng người An Nham nhất, tuyệt đối chính là Từ Thiếu Khiêm. Mức độ hiểu biết của Từ Thiếu Khiêm đối với thân thế An Nham thậm chí còn vượt qua cả bản thân An Nham.



Mặc dù Từ Thiếu Khiêm là trong lúc vô tình nói ra đánh giá “vóc người rất tốt” như vậy, nhưng An Nham hiển nhiên là bị cái từ này đạp trúng chân đau, mặt liền biến sắc lập tức cau mày đuổi khách: “Đã khuya lắm rồi, cậu đi nhanh đi! Còn nữa, trả lại chìa khoá cho tôi!”



Từ Thiếu Khiêm trầm mặc chốc lát, đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm ôm An Nham, dịu dàng nói: “… Cám ơn cậu.”



Cái ôm như vậy rất êm ái, tựa như chỉ là ảo giác.



Cái ôm vừa chạm vào đã tách ra, nhiệt độ lạnh như băng trên người hắn cũng rất mau đã biến mất không thấy đâu.



Chờ tới lúc An Nham phục hồi lại tinh thần, bóng lưng cao lớn của nam nhân đã biến mất ở cửa. Cửa biệt thự được hắn nhẹ nhàng khép lại, một chuỗi chìa khoá cũng được đặt trên mặt bàn từ bao giờ.



Từ Thiếu Khiêm cứ như vậy dứt khoát xoay người rời đi.



An Nham nhìn về phía nam nhân biến mất, tần số nhịp tim đột nhiên có chút kỳ quái.



So với loại cường bạo cùng xâm chiếm không chút để tâm nào đến ý nguyện của hắn, Từ Thiếu Khiêm giống như hôm nay này…. Cái ôm dịu dàng tựa như lông vũ ngược lại khiến An Nham càng thêm chân tay luống cuống, thậm chí ngay cả trái tim cũng có chút hoảng loạn.



Sau khi phát sinh chuyện như vậy, vốn là nên cực hận hắn mới phải, nhưng mà, cách làm thỉnh thoảng cường ngạnh, thỉnh thoảng dịu dàng này của Từ Thiếu Khiêm, lại khiến cõi lòng An Nham hoàn toàn loạn thành một khối.



An Nham căn bản không hiểu, Từ Thiếu Khiêm nói cảm ơn, đến tột cùng là đang cảm ơn cái gì?



Hắn cũng hoàn toàn không biết, đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói, ở thời điểm hụt hẫng nhất, khó khăn nhất này, một câu quan tâm cùng thăm hỏi đơn giản kia của người hắnyêu sâu đậm, chẳng khác gì trong đêm tối rất dài mà cô độc, đúng lúc bừng lên một ngọn đèn sáng rực mà ấm áp.