Thành Phố Vô Tận

Chương 30 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Đêm hôm đó, Từ Thiếu Khiêm đột nhiên không hiểu ra làm sao chạy đến nhà ôm ôm An Nham, còn kỳ quái nói tiếng cám ơn rồi đi luôn, An Nham thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này, không nhịn được lòng hiếu kỳ, lại ngại hỏi thẳng Từ Thiếu Khiêm là xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác ngoài làm bộ lơ đãng gọi điện thoại cho anh trai An Lạc.



Từ trong miệng An Lạc biết được, Từ Tử Chính thời điểm đang ở Pháp bàn chuyện làm ăn đột nhiên bị bệnh, nghe nói não bộ có một khối u, sau khi làm phẫu thuật xong vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Từ Thiếu Khiêm đưa hắn về nước, an bài trong một bệnh viện tư nhân làm trị liệu. Từ gia bây giờ loạn thành một khối, Từ Thiếu Khiêm là con trai cả, đang phải xử lý chuyện tình của phỉ thuý thế gia trên phương diện làm ăn.



An Nham sau khi nghe xong chợt hiểu ra. Quả nhiên không đoán sai, Từ Thiếu Khiêm sở dĩ mệt mỏi như vậy, nguyên nhân là vì tứ thúc hắn.



Nhưng An Nham cũng chỉ đoán trúng một nửa. Hắn cũng không biết, làm Từ Thiếu Khiêm khổ sở không chỉ có chuyện tứ thúc bị bệnh mà còn có âm mưu hơn hai mươi năm khó có thể tin được liên quan đến thân thế của hắn kia. Theo chân tướng dần được phơi bày, thế giới của Từ Thiếu Khiêm cơ hồ hoàn toàn bị lật đổ, cho nên, nam nhân luôn luôn cường thế mới có thể sau khi về nhà nhẹ nhàng ôm lấy An Nham, chỉ cầu một chút xíu ấm áp cuối cùng.



Cũng may, An Nham không làm hắn thất vọng.



Nhiều năm như vậy, An Nham tựa hồ cho đến nay cũng chưa từng thay đổi, hắn chung quy sẽ cho người ta một loại cảm giác ấm áp, thời điểm quan tâm người khác còn mạnh miệng nói cái gì mà “thuận miệng hỏi một chút”, hắn căn bản không biết, chỉ “thuận miệng hỏi một chút” như vậy thôi, đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói đã là ước muốn lớn lao nhường nào.



Nhớ tới dáng vẻ chân tay luống cuống của An Nham đêm hôm đó khi bị mình nhẹ nhàng ôm lấy, khoé miệng Từ Thiếu Khiêm không khỏi hơi nhếch lên.



Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Từ Thiếu Khiêm thu hồi mỉm cười, thấp giọng nói: “Mời vào.”



Gõ của đi vào là trợ lý của Từ Tử Chính Mạc Dương, nam nhân này Từ Thiếu Khiêm đã từng thấy qua mấy lần, là một trong số những tâm phúc mà tứ thúc tin tưởng nhất, nam nhân ngũ quan đoan chính, đáng tiếc nơi mi cung có một vết sẹo rõ ràng hủy đi dung mạo vốn dĩ anh tuấn, làm hắn trông qua có chút khó gần.



Trên thực tế Mạc Dương là một người ôn hoà, chăm chỉ. Nhiều năm qua đã giúp Từ Tử Chính lo liệu đủ loại chuyện vụn vặt,Từ Tử Chính khi bề bộn nhiều chuyện hắn sẽ thuận tiện lo luôn việc nhà, ngay cả Từ Thiếu Bạch năm đó ra nước ngoài du học cũng là do anh tự mình đi cùng.



Mạc Dương đi tới trước bàn Từ Thiếu Khiêm, đưa một văn kiện qua, thấp giọng nói: “Từ tổng, đây là bản báo cáo tình bày nội dung hội nghị xế chiều hôm nay, ngài xem một chút xem có vấn đề gì không?”



Từ Thiếu Khiêm nhận lấy bản báo cáo xem kĩ một lần, gật đầu một cái nói: “Không vấn đề gì.”



Ba giờ chiều, hội nghị đúng giờ bắt đầu, trong phòng họp lớn ngồi đầy cổ đông, Từ Thiếu Khiêm cũng không trực tiếp ngồi trên vị trí chủ tịch kia mà là ngồi bên cạnh. Phụ trách chủ trì hội nghị Mạc Dương hắng giọng, mở miệng nói: “Các vị cổ đông, đầu tiên cần tuyên bố một chuyện quan trọng, Chủ tịch Từ Tử Chính bởi vì lý do sức khoẻ nhất định phải nằm viện điều trị, nên chức vị chủ tịch phỉ thuý thế gia, tạm thời sẽ do cháu của ông ấy, Từ Thiếu Khiêm đảm nhiệm.”



Nói xong lời này, trong phòng nhất thời vang lên một đợt tiếng nghị luận.



Từ Thiếu Khiêm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi quét qua toàn trường, phòng họp lập tức yên tĩnh lại,
Trợ lý nhanh trí lập tức xách năm túi nilon lớn đưa tới trước mặt An Nham, đồ ăn bằng nửa buồng xe, đủ để ăn suốt một tháng, toàn bộ đoàn làm phim nhất thời sợ ngây người.



Nhiều đồ ăn ngon như vậy…. Từ Ảnh đế vừa ra tay quả nhiên không giống bình thường.



Nơi ngoại ô thành phố điện ảnh, bình thường cũng không ăn được thứ gì ngon, trong thời gian quay phim cơ hồ ngày ngày đều ăn cơm hộp, tự nhiên thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, tất cả mọi người đều không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, mắt lom lom nhìn những món ngon kia không dám động thủ, dù sao Từ Ảnh đế là tới tham ban An Nham, đồ ăn mang theo nhất định là để cho An Nham.



An Nham lại rộng rãi cười cười, nói: “Cảm ơn. Nếu Thiếu Khiêm đã bỏ tiền khao chúng ta, mọi người cũng đừng khách khí nữa, cứ tuỳ ý lấy đi.”



Đơn giản một câu “chúng ta” và “mọi người” đã khiến cho Từ Thiếu Khiêm tham ban biến thành bỏ tiền khao toàn bộ đoàn làm phim.



An Nham trực tiếp đưa mấy túi cho trợ lý, trợ lý vừa cầm túi đi, một người lập tức nhào lên, vừa nói “Thiếu Khiêm thật tốt quá”, “Cám ơn ảnh Ảnh đế” vừa điên cuồng tranh cướp thức ăn.



“Cái này ăn ngon thật!”, “Đây là cái gì tôi cho tới gì chưa từng ăn!”, “Anh đầu đất à? Cái này gọi là kẹo hàng!”, “Lại có nhiều socola như vậy? Loại này đắt lắm đấy!”, “Trời ơi tôi thích nhất bánh gạo mềm!”, “Loại thịt nước này siêu ngon”…



Một đám người rất nhanh quét sạch đống đồ ăn.



An Nham quay đầu lại, cười nói: “Thiếu Khiêm, ngại quá, tôi bên này còn một vài cảnh cần đuổi quay… Cậu không phải là bề bộn nhiều việc à? Hay là cứ về trước đi… Sau này trò chuyện tiếp. Lần sau gặp mặt mời cậu đi ăn.”



Thời điểm hắn nói những lời này trên mặt còn mang nụ cười sáng lạn, nhìn trong mắt người ngoài thì vô cùng chân thành.



Chỉ có Từ Thiếu Khiêm biết, lời kịch hắn nói những lời này, là lệnh đuổi khách cực kì trực tiếp.



Hơn nửa tháng không gặp, diễn kỹ của An Nham vậy mà càng ngày càng tốt.



Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham, hơi cười một cái, nói: “Cậu đi theo tôi, tôi có lời muốn nói với cậu.”



Sau đó, Từ Thiếu Khiêm không để ý đến ánh mắt mọi người, trực tiếp kéo An Nham lên xe cách đó không xa.