Thành Phố Vô Tận

Chương 35 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Trong phòng ngủ bức rèm che nắng màu xám sẫm chặn đi gần hết ánh mặt trời bên ngoài, ánh sáng hôn ám trong phòng phi thường hợp cho giấc ngủ. Hôm qua ép buộc một đêm, An Nham thậm chí không đếm được rốt cuộc mình bắn bao nhiêu lần… Đến cuối cùng, thể lực cơ hồ bị ép khô toàn bộ, An Nham mệt đến kiệt sức, nặng nề ngủ, ngủ thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau mới mở mắt.



Thói quen ngủ chết tiệt, lại làm cho hắn một lần nữa đem Từ Thiếu Khiêm trở thành gối ôm, nằm trong lòng Từ Thiếu Khiêm ngủ say sưa không nói, mặt còn dán chặt vào lồng ngực nam nhân này, hô hấp toàn bộ phất qua trên làn da trước ngực hắn.



Mở to mắt nhìn bờ ngực choán đầy trước mắt, An Nham bên tai đỏ lên, lập tức xoay người từ trên giường ngồi dạy.



“Khụ khụ…” An Nham ho một chút để che giấu bối rối trong nháy mắt của bản thân, đồng hồ trên tường đã sắp chỉ hướng bốn rưỡi, An Nham xoa xoa huyệt thái dương nhìn bốn phía xung quanh một chút, cũng không thấy quần áo của mình. Thân thể trong ổ chăn còn đang loã lồ, An Nham muốn đi rửa mặt, đành phải nhẫn nại nói: “Giúp tôi… tìm bộ quần áo thay đi.”



Từ Thiếu Khiêm đã sớm tỉnh, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn nhìn An Nham.



An Nham cũng không phảt hoả giống như lần trước, cũng không hỏi chuyện tối qua mà là sắc mặt xấu hổ vành tai đỏ rực né tránh ánh mắt của mình. Hiển nhiên, chuyện tối hôm qua hắn nhớ rõ nhấn thanh nhị sở. Dù cho thời điểm lúc ban đầu bởi do thuốc mà có chút mơ hồ, bị Từ Thiếu Khiêm phun nước lạnh một phát, hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh lại. Còn dưới trạng thái thanh tỉnh, kịch liệt làm trọn một đên,



Tỏ tình lần này, mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất đã làm cho hắn nhỡ kỹ rành mạch.



Khoé môi Từ Thiếu Khiêm hơi hơi giương lên, ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm eo An Nham từ phía sau, gác cằm lên trên vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi: “Đang nói với ai thế?”



“…” Loại lời nói tựa n ư thân mật đùa giỡn này, làm cho chỉ số tức giận của An Nham lập tức tăng vọt theo cấp luỹ thừa.



Trong phòng có mỗi hai người sống, không nói chuyện với ngươi chẳng lẽ ông đây nói chuyện với không khí?



An Nham thở sâu, nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn một quyền, nghiến răng nghiến lợi nói, “Từ Thiếu Khiêm, tìm bộ quần áo cho tôi, tôi muốn đi rửa mặt!”



“Được.” Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng hôn tai An Nham một cái, thấo giọng nói: “Tôi thích cậu gọi tên tôi như vậy.”



“…” Mặt An Nham đột nhiên đỏ lên.



Tai là nơi mẫn cảm của hắn, hiển nhiên, Từ Thiếu Khiêm cũng đã phát hiện ra điều này, đêm qua luôn lặp lại công kích nơi yếu ớt này, dùng môi khẽ hôn, dùng đầu lưỡi khẽ liếm, thậm chí dùng răng nanh khẽ cắn…. làm cho An Nham một lần lại một lần lâm vào trạng thái mê loạn.



Động tác hôn tai vừa rồi của hắn khiến sau lưng An Nham không nhịn được một trận rùng mình, những đoạn ngắn ý loạn tình mê tối hôm qua lại hiện lên trong đầu…



Tối hôm qua dưới tác dụng của thuốc, An Nham đã sớm mất đi lí trí. Nam nhân vốn chính là động vật rất dễ xúc động, cảm quan thân thể đè lên tất cả, đến sau đó, An Nham thậm chí còn chủ động ôm lấy Từ Thiếu Khiêm hôn qua.



—— Quả thực là nhiệt tình như lửa.



Nhớ đến phóng túng đêm qua, sắc mặt An Nham càng thêm cứng nhắc.


“Tối hôm qua là vì bị hạ thuốc mất đi lý trí!” An Nham vội vàng phản bác nói, “Tôi tương lai khẳng định muốn kết hôn sinh con, ông nội còn chờ tôi sinh cho ông một thằng chắt nữa kìa. Cậu cũng không phải không biết tình huống trong nhà tôi, nếu tôi ở bên đàn ông, mẹ tôi ông nội tôi tuyệt đối sẽ chém chết tôi…”



Từ Thiếu Khiêm ngắt lời hắn: “Chỉ cần cậu có thể nhận, những việc này tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Mấu chốt là ở cậu… Cậu đối với tôi, thật sự một chút cảm giác cũng không có ư?”



Thanh âm trầm thấp dịu dàng như vậy, làm cho tâm tình An Nham không hiểu sao có một chút bối rối.



Bản thân là trai thẳng, thích con gái, tương lai khẳng định sẽ kết hôn sinh con. Hai mười mấy năm qua, An Nham chưa từng hoài nghi điều này, hắn thậm chí thật không ngờ có một ngày hắn cư nhiên gặp phải lựa chọn: “Có nên thay đổi tính hướng hay không” khó có thể tưởng tượng nổi như vậy.



Nhưng mà hiện tại, Từ Thiếu Khiêm bày tỏ lại khiến hắn có chút tâm phiền ý loạn.



Hắn không muốn thay đổi quan niệm nhiều năm như vậy, hắn không muốn biến thành đồng tính luyến ái ở bên một người đàn ông, nhưng mà… Nhưng mà Thiếu Khiêm cậu ta…. Tình cảm chấp nhất sâu đậm trong mắt cậu ấy, đè An Nham đến gần như không thở nổi.



Người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ này cư nhiên vẫn luôn thích mình?



An Nham lẳng lặng nhìn Từ Thiếu Khiêm, hơn nửa ngày cũng không biết nói thế nào cho tốt.



Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham, thấp giọng nói: “An Nham, tôi thích cậu như vậy, cậu chẳng lẽ không thể vì tôi mà thay đổi? Thử một chút cũng không chịu sao?”



“Nhưng tôi…” An Nham cuống quít quay đầu, tránh đi tầm mắt Từ Thiếu Khiêm, “Tôi thật sự không phải đồng tính luyến, tôi không có cách nào đi thích nam nhân, muốn tôi thay đổi tính hướng, so với trực tiếp giết tôi còn khó hơn…”



“Tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, chỉ là tôi thích cậu mà thôi.”



“…”



“Được rồi. Cậu đã tạm thời không có cảm giác với tôi, tôi cũng không ép cậu lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục.”



Từ Thiếu Khiêm khẽ cười một chút, dán vào môi An Nham, thấp giọng nói, “Bất quá, An Nham, cậu hẳn là sẽ không phản đối tôi từ giờ trở đi theo đuổi cậu nhỉ? Tôi có quyền theo đuổi một người, đúng không?”



“…”



Thẳng đến khi ra khỏi biệt thự của Từ Thiếu Khiêm, trở lại nhà mình ở cách vách, An Nham vẫn còn bị vây trong một loại trạng thái mờ mịt, khiếp sợ, khó tin.



Thiếu Khiêm cậu ấy thích mình?



Tại sao lại có thể biến thành như vậy?!