Thành Phố Vô Tận

Chương 37 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


An Nham sau khi trở lại đoàn làm phim, quả nhiên là được cả nhà nhiệt liệt hoan nghênh, điều này khiến cho An Nham ngược lại thật ngại ngùng, hắn vì Hứa Ninh mà rời khỏi đoàn làm phim quả thực là ngu xuẩn lớn nhất! Nếu không phải Hứa Ninh làm nổi lên một đoạn sóng gió như vậy, theo như tiến độ trước đó, bộ này đã sắp quay được một phần ba. Nói cách khác, đổi nữ nhân vật chính một cái, tất cả đều phải làm lại một lần nữa.



Bời vì Từ Thiếu Khiêm để lại chút mặt mũi cuối cùng cho Hứa Ninh, cũng không muốn làm lớn chuyện mạo danh thế thân, cho nên, chân tướng Hứa Ninh thế thân em gái cô ta chỉ có ít ỏi mấy người biết, những người khác trong đoàn làm phim đều nghĩ rằng nữ diễn viên chính bị thương, dù tiếc nuối nhièu hơn nữa cũng không thể không tiếp nhận sự thực phải tìm vai nữ chính một lần nữa.



Cũng may quan hệ của Giang Tuyết Ngưng trong giới giải trí rất rộng, chưa quá một tuần đã tìm được một nữ chính thực lực phi phàm.



Cô gái tên là Trần Thư Kỳ, diện mạo thanh tú xinh đẹp, là người mới vừa tốt nghiệp Học viện điện ảnh. Tuy rằng chưa có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng dù sao co ấy cũng là đồng học với Từ Thiếu Khiêm, lực lượng giáo viên trường cũ vô cùng hùng hậu. Cô thời còn đi học còn là nhóm trưởng hội kịch bản, bản lĩnh vững vàng, phương diện diễn kỹ so với Hứa Ninh mạo danh thế thân trước đó cao hơn không chỉ một bậc.



Trần Thư Kỳ cũng không hoạt bát đáng yêu như Hứa Ninh làm thân với An Nham, mà là loại hình tiểu thư khuê các thực có chủ kiến, trên mặt luôn mang nụ cười mỉm lễ phép, lời tuy không nói nhiều nhưng lại toàn những câu có lý. Diễn Kỹ của hai người đều không kém, hơn nữa phần diễn này An Nham trước đó đã từng diễn qua một lần nên lúc hợp tác liền phi thường thuận lợi.



Nhưng ngoại trừ hợp tác, cũng vốn không có cái gì khác. An Nham sẽ không đối với một cô gái có chủ kiến như vậy có bất kỳ ý tưởng gì. An Nham thực ra rất kén chọn, hắn thích chính là những cô gái đáng yêu có thể cùng hắn vui đùa, cùng điên theo hắn, chứ không phải kiểu nữ sinh sắc mặt bình tĩnh nói “Cảm ơn, hợp tác vui vẻ” như thế này.



An Nham bắt đầu công tác quay chụp bận rộn, mà Từ Thiếu Khiêm khoảng thời gian này trong giới giải trí là cực kỳ mờ nhạt.



Ngoại trừ phần sau của Thành Phố Vô Tận, hắn năm nay vốn sẽ không nhận bộ mới nào, hơn nữa hợp tác làm phát ngôn viên quảng cáo trước đó cơ bản cũng chấm dứt. Từ Ảnh đế quy ẩn thời gian dài cơ hồ cũng bị đám paparazi quên mất, cũng không biết được thân phận mới chân chính của hắn. Từ Thiếu Khiêm nay, đã bắt đầu chậm rãi tiếp quản phỉ thuý thế gia, trở thành một tân tú trẻ tuổi đầy hứa hẹn của thương giới.



An Nham đối với chuyện của Từ Thiếu Khiêm đương nhiên sẽ không chủ động chú ý.



Từ sau lần trước bị hắn lấy phương thức xâm nhập thân thể nhiệt tình bày tỏ, An Nham ngay cả cái tên Từ Thiếu Khiêm cũng không dám nghĩ đến. Mỗi lần nhớ tới Từ Thiếu Khiêm, nhớ tới khoái cảm tựa như xâm nhập cốt tuỷ ấy, An Nham sẽ lại tâm phiền ý loạn. Không để mình bị phân tâm, An Nham dứt khoát ném tất cả ra sau đầu, mỗi ngày đều cầm kịch bản học lời, chuyên tâm vào quá trình quay chụp khẩn trương.



Ngày quay phim một khi bận rộn, thời gian liền trôi qua đặc biệt nhanh. Bất tri bất giác, đoàn làm phim mới đã sắp quay được gần một tháng. Phần diễn trước đó bởi vì đã quay qua một lần, ngoại trừ Trần Thư Kỳ tất cả mọi người đều quen thuộc, mà Trần Thư Kỳ lại là một diễn viên rất biết học hỏi, rất nhanh đã quay đến cảnh hoàng đế băng hà, thái tử đăng cơ.



Nhưng làm cho Giang Tuyết Ngưng đau đầu là, quay đến đây tiến độ đột nhiên trì trệ, bởi vì nữ chính hoàn toàn không tìm thấy cảm giác.



Trước khi hoàng đế qua đời, giữa nam nữ nhân vật chính kỳ thật không có quá nhiều cảnh tình cảm, biểu hiện chủ yếu trong đoạn phim cũng chỉ là khoảng thời gian hạnh phúc vô ưu vô lự của thái tử, giữa hai người càng giống như bạn bè cùng chơi khi còn trẻ.



Nhưng bắt đầu từ cảnh phim này, tình huống phim đột ngột chuyển tiếp. Tiên hoàng qua đời, An Nham diễn cảnh khóc kế vị trước linh đường bắt đầu ngược tâm. Nữ chính dần dần phát hiện mình đối với thái tử thanh mai trúc mã sinh ra tình cảm khác, hai người chậm rãi chuyển biến thành một đôi tình lữ yêu nhau, đến cuối cùng thậm chí còn thăng hoa đến độ đồng sinh cộng tử.
Lời nói của đạo diễn từng chữ từng chữ vọng lại bên tai, khiến cho đầu óc An Nham nháy mắt trống rỗng. Thân là Ảnh đế được nhiều người ngợi khen trong giới giải trí, diễn kỹ của Từ Thiếu Khiêm đã đến trình độ thật giả khó phân, An Nham thậm chí không biết, Từ Thiếu Khiêm giờ phút này rốt cuộc là đang diễn xuất theo kịch bản hay là trong nháy mắt biểu lộ chân tình.



Từ Thiếu Khiêm vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy An Nham, dịu dàng nói: Đừng đau buồn… Ngươi còn có ta.”



“…” An Nham trơ mắt nhìn mình bị Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng ôm chặt, lại hoàn toàn không biết có nên đẩy đối phương ra hay không, thâm tình trong mắt nam nhân trước mặt, cái cảm xúc ngày càng sâu đậm càng dày đặc này, cơ hồ khiến An Nham không thể hô hấp.



An Nham ngơ ngác quỳ tại chỗ mặc cho hắn ôm, ngay đến lời kịch trong kịch bản cũng quên mất.



—— Mọi người trong đoàn làm phim tập thể trợn mắt há hốc mồm.



Nhân viên ánh sáng, nhân viên âm thanh, người quay phim, staff, giám chế, một đám người nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, trong lúc nhất thời cư nhiên không ai nhớ phải dừng lại. Cho dù người đã phục hồi tinh thần cũng không muốn xen ngang bọn họ, đáy lòng không nhịn được sợ hãi than: từ Ảnh đế quả nhiên là phá diễn kỹ, kỹ năng diễn xuất này quả thực trâu bò đến nỗi không phân được thật giả!



Cũng không biết trải qua bao lâu, Giang Tuyết Ngưng mới ho khan một tiếng cắt ngang hai người, thần sắc bình tĩnh nói: “Tốt lắm, quá tuyệt vời, tôi muốn chính là hiệu quả như này!” Nói xong liền quay đầu về phía Trần Thư Kỳ nói: “Thư Kỳ, cô xem rõ chưa? Cảm xúc mà Thiếu Khiêm thể hiện vừa rồi, dù là ánh mắt hay động tác, cô đã xem hiểu hết chưa?”



Trần Thư Kỳ mỉm cười gật đầu, “Vâng, hiểu rồi ạ.” Tiếp theo lại liếc mắt nhìn Từ Thiếu Khiêm một cái, tán thượng nói, “Quả nhiên là Ảnh đế, khiến người ta không thể không bội phục. Tôi nghĩ, tôi đã biết nên làm như thế nào.”



“Tốt lắm” Giang Tuyết Ngưng cười vỗ vỗ tay, “Thời gian đã muộn, kết thúc công việc trước cái đã! Mấy ngày nay quay phim vất vả, đúng dịp hôm nay Thiếu Khiêm đến tham ban, tôi mời cả nhà cùng ngưng việc đi ăn.”



Cho tới lúc nhân viên ánh sáng nghe xong lời nói của đạo diễn tắt hết đèn hiệu đi, An Nham mới rốt cuộc phục hồi lại tinh thần.



Thấy một đám người xung quaynh đang vây xem hai người ôm nhau, sắc mặt An Nham hơi hơi đỏ lên, lập tức đẩy Từ Thiếu Khiêm ra, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thấp giọng quát: “Từ Thiếu Khiêm, cậu lại đến đây làm gì?”



Từ Thiếu Khiêm mỉm cười một cái, đương nhiên nói: “Tham ban.”



Tác giả có lời muốn nói: An Nham sửng sốt sửng sốt, ta thật muốn xoa đầu hắn, ha ha ha ha!