Thành Phố Vô Tận

Chương 38 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


An Nham trực tiếp kéo Từ Thiếu Khiêm vào trong phòng nghỉ, dùng sức sập cửa, có chút tức giận trừng mắt nhìn Từ Thiếu Khiêm, nói: “Từ Thiếu Khiêm, tôi quay phim ở Giang Châu xa như vậy, cậu chạy tới tham ban, cậu nhàn đến vậy hả?!”



“Không phải đã nói với cậu rồi sao? Tôi là trai thẳng, tối sẽ không ở bên đàn ông! Tôi chỉ coi cậu là bạn! Cho dù cậu thích tôi, tôi cũng không có khả năng vì cậu mà đột nhiên thay đổi tính hướng!”



“Tôi thích phụ nữ, tôi cũng thích trẻ con, tôi về sau chắc chắn sẽ kết hôn sinh con sống một cuộc sống của người bình thường! Tôi tương lai khẳng định sẽ mang người con gái mình thích về nhà gặp cha mẹ! Cậu rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần hả?!”



“Nói cái gì mà muốn bắt đầu theo đuổi tôi…” Nói đến đây, sắc mặt An Nham lại bởi vì xấu hổ mà hơi hơi đỏ lên, “Hai thằng đàn ông với nhau cậu nói những lời này không cảm thấy kỳ quái sao? Cậu có quyền theo đuổi tôi, tôi cũng có quyền cự tuyệt chứ? Cậu như vậy sẽ gây rất nhiều phiền phức cho tôi!”



Tài ăn nói của An Nham luôn rất tốt, một câu tiếp một câu oanh tạc, cũng không biết là đang cự tuyệt Từ Thiếu Khiêm hay là muốn che giấu bản thân mình tâm hoảng ý loạn.



Vừa nói đến đây, đột nhiên nghe thấy trong góc vang lên một tiếng ho khan.



An Nham ngoảnh đầu, chỉ thấy Trần Thư Kỳ đang đứng đó uốngnước, đối diện với án mắt hắn, áy náy cười cười, nói: “Ngại quá, không phải cố ý nghe lén, thời điểm các anh vào tôi đã ở trong này. Ây... các anh cứ tiếp tục.”



Trần Thư Kỳ dứt lời liền xoay người muốn đi, Từ Thiếu Khiêm lại đột nhiên mở miệng nói: “Thư Kỳ.”



Trần Thư Kỳ dừng bước, hơi hơi mỉm cười: “Yên tâm đi, thính lực của tôi không tốt lắm, tôi vừa rồi thực sự không nghe được gì hết.”



Từ Thiếu Khiêm từ trong túi lấy ra một cái hộp đưa cho cô, “Quốc Nguyên nhờ tôi giao cho cô, sinh nhật vui vẻ.”



“Cảm ơn sư huynh, còn tự mình đi một chuyến.” Trần Thư Kỳ mỉm cười nói, “Các anh tán gẫu đi, em đi trước.”



Từ Thiếu Khiêm gật gật đầu, đợi Trần Thư Kỳ đi rồi, hắn mới quay đầu nhìn An Nham, ngữ khí bình tĩnh nói: “Trần Thư Kỳ là sư muội thời đại học của tôi, năm đó lúc tôi học ở Học viện Điện ảnh từng đảm nhiệm chức nhóm trưởng hội kịch nói, sau khi tôi tốt nghiệp liền giao hội kịch bản cho cô ấy. Lần này đến Giang Châu tiện đường đến đoàn làm phim tham ban, Quốc Nguyên nhờ tôi mang theo quà đến tặng cô ấy.”




Cũng may Giang Tuyết Ngưng nhanh chóng lái xe tới, trước khi chạy đi tìm An Nham, trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với lãnh đạo bệnh viện, sắp xếp sẵn phòng bệnh VIP cho Từ Thiếu Khiêm, hơn nữa tìm bạn bè ở Giang Châu giúp phong toả tin tức, không cho các phóng viên truyền thông biết.



Thấy An Nham thần sắc khẩn trương, Giang Tuyết Ngưng không khỏi vỗ nhè nhẹ bả vai An Nham, nói: “Đừng lo lắng, căn cốt thân thể Từ Thiếu Khiêm tốt, sẽ không có việc gì.”



An Nham gật gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi cũng hiểu được sẽ không có việc gì… Nhất định sẽ không có việc gì.”



Cũng không biét trải qua bao lâu, cửa phòng trị liệu rốt cuộc mở ra, bác sĩ phụ trách của Từ Thiếu Khiêm đi ra, giải thích nói: “Cậu ấy ngất đi là vì mệt nhọc quá độ cộng thêm tụt huyết áp. Người nhà, cậu về sau chú ý nhiều hơn đến vấn đề ẩm thực của cậu ấy, đừng để vài ngày liên tục không ăn gì tử tế lại đột nhiên ăn đồ có tính kích thích như vậy nữa, cho dù thân thể bình thường cũng không thể ép buộc như vậy.”



“Người nhà” An Nham bị bác sĩ phê bình giáo huấn sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ gật gật đầu, nói: “A, tôi biết rồi…”



“Cảm ơn bác sĩ.” Sau khi nói cảm ơn với bác sĩ, Giang Tuyết Ngưng liếc mắt nhìn An Nham một cái, nói: “An Nham, hay là cậu cứ về trước đi, để trợ lý của Thiếu Khiêm ở trong này gác đêm là được, dù sao thân phận của cậu canh giữ trong bệnh viện cũng không quá tiện.”



“Không có việc gì, tôi trông nom là được rồi.” An Nham cơ hồ không chút do dự mở miệng nói.



Sạu khi nói xong lại cảm thấy phản ứng của mình quá kích động, vội xấu hổ giải thích: “Ưm, cậu ấy ngất xỉu cũng có liên quan đến tôi, dù sao… Giữa thời gian này bệnh viện cũng đóng cửa không cho thăm hỏi, phóng viên hẳn là không vào được.” An Nham cười cười nói, “Đạo diễn Giang, ngài yên tâm đi, sáng mai tôi sẽ trở lại đoàn làm phim, sẽ không làm chậm tiến độ quay.”



“… Không phải vấn đề tiến độ.” Giang Tuyết Ngưng trầm mặc một chút, nhìn dáng vẻ An Nham ngồi bên giường nét mặt lo lắng, đành phải thở dài nói, “Vậy được rồi, cậu đêm nay gác đêm trong ngày, bên ngoài bệnh viện tôi phái người trông chặt. Vạn nhất có phóng viên vụng trộm trà trộn vào, cậu lập tức thông báo cho bảo vệ, đừng nói gì cả.”



An Nham thận trọng gật gật đầu, “Tôi biết, ngài cứ yên tâm đi,”



Chờ Gian Tuyết Ngưng đi rồi, An Nham mới thở phào một hơi. Nhìn Từ Thiếu Khiêm trên giường vẫn ngủ say như trước, hô hấp đều đều, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, tựa hồ không có gì đáng ngại, An Nham lúc này mới yên lòng.