Thành Phố Vô Tận

Chương 49 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Cao Tân từng ở London rất nhiều năm, tương đối quen thuộc nơi này, vừa hay nơi đây có mấy địa điểm thích hợp cho một vài cảnh quay trong Thành Phố Vô Tận, Cao Tân quyết định đưa toàn bộ đoàn làm phim sang London lấy cảnh.



Mọi người trong đoàn làm phim tập thể đặt vé máy bay, sáng sớm ngày 24, An Nham và Thường Lâm cùng nhau chạy đến sân bay. Thường Lâm nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn thật sự không hiểu nổi trong đầu người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Mấy ngày trước còn luôn mồm bảo không muốn diễn, đảo mắt đã thành dáng vẻ thật cao hứng, ngồi trong đại sảnh phòng chờ ở sân bay, nhàn rỗi nhàm chán còn lấy kịch bản ra nghiêm túc đọc?!



Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người đi về phía nay. Người nọ mặc một thân trang phục hưu nhàn đơn giản, mũ lưỡi trai ép xuống rất thấp, trên mặt còn mang một chiếc kính râm. An Nham đương nhiên cũng đeo kính râm rất lớn, hai người ăn mặc như vậy đi trên đường rất khó bị nhận ra.



Nhưng ngay trong nháy máy đó, bọn họ lại đề không hẹn mà cùng nhận ra nhau.



Cảm giác quen thuộc do chung sống nhiều năm khiến An Nham ngay lập tức đi tới bên người Từ Thiếu Khiêm. Trong lòng hắn đột nhiên một trận khẩn trương, kịch bản trong tay bị dùng sức nắm chặt, ngay cả sống lưng cũng có chút cứng nhắc mất tự nhiên.



Từ Thiếu Khiêm thản nhiên như không ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc kịch bản đang mở ra của An Nham một cái, thấp giọng nói: “Đừng đeo kính râm đọc sẽ rất hại mắt.”



“À...” An Nham vội vàng gấp kịch bản lại, cười nói: “Tôi quá nhàm chán nên đọc một chút.”



“Chán thì chơi trò chơi đi.” Từ Thiếu Khiêm lấy máy tính bảng của mình ra, mở trò chơi đưa vào tay An Nham, “Còn một tiếng nữa mới lên máy bay, cậu cứ chơi một lúc đi.”



An Nham vừa cúi đầu nhìn, lại là trò chơi chiến lược mà hắn thích chơi nhất. Hắn sau khi chơi cảm thấy rất thú vị nên đã giới chiệu trò chơi này cho mấy người bạn thân bên cạnh mình, không ngờ Từ Thiếu Khiêm cư nhiên thực sự tìm chơi.



Nghĩ đến đây, trái tim An Nham không khỏi ấm áp, nhận lấy máy tính, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”



“…” Từ Thiếu Khiêm có chút kinh ngạc. An Nham hiếm khi nghe lời như vậy, mình nói cái gì liền nghe cái đó, đóng kịch bản, cầm lấy máy tính còn chủ động mở miệng nói cảm ơn. Người này làm sao thế? Trước kia không phải là rất thích làm trái ý người khác sao?



Từ Thiếu Khiêm có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn về phía An Nham, chỉ thấy An Nham đang cúi đầu nghiêm túc chơi game, một đôi ngón tay thon dài di chuyển rất nhanh, chanh chóng đánh chết boss cửa thứ nhất. Nhìn chữ Win trên màn hình, khoé miệng An Nham không nhịn được câu lên một nụ cười đắc ý, lập tức nhấn bàn tiếp… Từ Thiếu Khiêm thích nhất chính là khi hắn cười một cách tự nhiên như vậy.



Những lời nói của Từ Thiếu Bạch đêm hôm đó khiến cho tâm tình vốn hỗn loạn của Từ Thiếu Khiêm trở nên thanh tĩnh lại. Theo như lời của Thiếu Bạch, nếu như cũng có người vẫn luôn đơn phương mình như vậy mình có thể dứt khoát đáp lại hay không? Câu trả lời đương nhiên là không.



Cho nên, An Nham cũng không sai.



Khách quan mà nói, chính mình bởi vì nhất thời tức giận mà trực tiếp cường bạo hắn mới là người không đáng tha thứ nhất. An Nham mạnh miệng mềm lòng, nên mới không so đo với hắn, nếu đổi lại là những người khác trong An gia… Chẳng hạn như An Lạc hay An trạch đã sớm một đao chém chết hắn.
Hít thở sâu điều chỉnh tư thế một chút, một đêm không ngủ mệt nhọc khiến Từ Thiếu Khiêm nhanh chóng nặng nề thiếp đi.



Thật lâu sau…



An Nham đang chuyên tâm chơi trò chơi, trên vai đột nhiên trầm xuống, An Nham run tay một cái, trên màn hình nhảy ra một hàng chữ GAME OVER thật lớn!



An Nham cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy đầu Từ Thiếu Khiêm cư nhiên gối lên vai mình. Động tác quay đầu này của hắn, vừa lúc hôn lên trán Từ Thiếu Khiêm, mùi hương dầu gội nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi Từ Thiếu Khiêm hay dùng nhất thời tràn ngập toàn bộ khoang mũi.



An Nham sửng sốt, hồi lâu sau mới phản ứng lại. Chính mình thế nhưng vừa mới hôn Từ Thiếu Khiêm, mà Từ Thiếu Khiêm cư nhiên ngủ say coi hắn làm gối đầu.



“…” Mặt An Nham nhất thời hồng lên, thân thể lập tức như pho tượng đơ ra tại chỗ.



Nhìn dáng vẻ đầy mệt mỏi trên mặt của Từ Thiếu Khiêm, An Nham căn bản không nỡ đánh thức hắn. Nhưng mà, bị hắn gối lên bả vai ngủ như vậy, vùng cổ mẫn cảm không ngừng cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn phất qua, mũi ngửi được cũng tất cả đều là hương vị quen thuộc trên người hắn, tim An Nham đập nhanh đến gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Sau một hồi trầm mặc cứng ngắc, thấy Từ Thiếu Khiêm ngủ thật sự say, hoàn toàn không có ý định rời khỏi cái “gối đầu” này, An Nham đành hít sâu, điều chỉnh tốc độ tim đập, thả lòng thân thể, lấy tay nhẹ nhàng xê dịch dầu hắn để hắn gối lên vai mình ngủ được thoải mái hơn một chút.



Chỉnh sửa nửa ngày, sau khi cố định đầu Từ Thiếu Khiêm xong, An Nham mới lại cầm máy tính bảng lên. Tâm loạn như ma, trò chơi hoàn toàn không chơi được, dứt khoát thuận tay mở chương trình đọc bật file text kịch bản, lật đến cảnh hai mươi, đọc cẩn thận.



Thnàh phố vô tận II, cảnh thứ hai mươi:



Bác sĩ Kha Ân cấy ghép nội tạng của người nhân bản Tiểu Thất lên người em trai, nhìn thi thể lạnh lẽo trên đài phẫu thuật kia, Kha Ân đột nhiên phát hiện, thì ra mình từ lúc bất tri bất giác nào đã yêu người nhân bản kia. Đáng buồn là, khi hắn phát hiện sự thực này, cư nhiên cũng là lúc hắn đã tự tay chấm dứt sinh mệnh người mình yêu.



Bác sĩ Kha Ân ngủ trong phòng thí nghiệm, mơ một giấc mơ, hắn mơ thấy mình hôn Tiểu Thất, mà Tiểu Thất cũng đáp lại hắn, hai người nhiệt tình ôm hôn nơi đầu đường dưới ánh hoàng hôn.



“…” An Nham sắc măt cứng ngắc tắt kịch bản đi.



Trong kịch bản có nhiều cảnh hôn quá, ai nói cho hắn biết nên làm cái gì bây giờ…?