Thành Phố Vô Tận

Chương 50 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Thời điểm sắp đến London, Từ Thiếu Khiêm bị radio trên máy bay đánh thức, thời điểm tỉnh lại phát hiện mình cư nhiên gối lên bả vai An Nham ngủ suốt đường, Từ Thiếu Khiêm thần sắc bình tĩnh đứng thẳng dậy, thấp giọng hỏi: “Sắp đến chưa?”



An Nham xấu hổ cười cười nói: “Ừ, sắp đến rồi.”



Đầu Từ Thiếu Khiêm thật nặng, gối một cái đã qua luôn vài tiếng, bả vai An Nham vô cùng đau nhức. Nhưng kỳ quái là được nam nhân luôn cường thế kiêu ngạo này không hề phòng bị gối lên vai ngủ, đáy lòng An Nham cư nhiên cảm thấy…. tràn đầy hạnh phúc. Thật sự là đáng chết! Sau khi nhận ra đã yêu hắn, chẳng những tuyệt không kháng cự hắn tiếp cận, ngược lại còn thấy thích.



Từ Thiếu Khiêm đương nhiên không biết tâm tư An Nham. Dù sao nhiều năm như vậy đã quen không được An Nham để tâm, đoạn thời gian trước còn bị hắn chửi ghê tởm, Từ Thiếu Khiêm làm sao ngờ được, gia khoả An Nham trì động này lại đột nhiên thông suốt phát hiện mình yêu đối phương? Đây quả thực làm người khó tin hơn cả trúng vé số trăm vạn!



Thời điểm ra khỏi sân bay liền nhìn thấy Cao Tân đứng cách đó không xa chờ người, hắn sang bên này trước dàn xếp mọi chuyện, hôm nay tự mình đến sân bay đón tiếp, tìm một chiếc xe thật lớn, cùng đón đoàn người Từ Thiếu Khiêm và An Nham về khách sạn.



Sau khi đến Khách sạn, Cao Tân trực tiếp đưa hai người đến nhà hàng đã đặt trước, giám chế, phó đạo diễn, nhiếp ảnh gia riêng của Cao Tân đã sớm chờ ở đó. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, Cao Tân liền mở miệng nói: “Chúng ta ăn cơm trước… Thiếu Khiêm và An Nham dùng bữa xong thì đến phòng tôi một lúc, tôi nói đơn giản lịch trình mấy ngày tới một chút cho các cậu.”



An Nham cười nói: “Rõ, đạo diễn Cao!””



Cao Tân tuy rằng chỉ lớn hơn An Nham bảy tám tuổi, nhưng được mệnh danh là đạo diễn độc miệng có tiếng trong giới, nghe nói còn từng mắng không ít nữ diễn viên trẻ tuổi phát khóc, An Nham đương nhiên kính sợ hắn mời phần, sợ mình không cẩn thận chọc tức đạo diễn bị hắn thoá mạ tới bến.



An Nham đói meo nhanh chóng đã càn quét sạch thức ăn trước mặt, sau khi tiêu cơm, mọi người trở về phòng mình. Lần này Cao Tân đặt phòng đôi, diễn viên ở cùng người đại diện, An Nham trở về phòng xong liền vào phòng tắm tắm rửa, Thường Lâm ở bên ngoài tay chân lanh lẹ thu dọn hành lý.



Chờ An Nham rắm rửa xong đi ra, tri kỷ Thường Lâm đã an bài hết thảy thoả đáng, còn tìm luôn quần áo cho An Nham, “Này, thay nhanh lên, phòng đạo diễn Cao là 1407, hai ta cùng đi, tôi ghi nhớ lịch trình một chút.”



Thường Lâm đi theo bên cạnh An Nham nhiều năm, đã quen làm bảo mẫu cho hắn, An Nham cũng rất nghe lời nhanh chóng thay quần áo, tay cầm kịch bản đầy mặt tươi cười theo Thường Lâm đi gõ cửa phòng đạo diễn.



“Vào đi!”



Cửa không khoá, An Nham trực tiếp đẩy cửa bước vào.


Hiện trường đoàn làm phim –



An Nham mặc trang phục bệnh nhân ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt suy yếu do bệnh nặng mới khỏi, trên tay còn đeo một bình dịch. Từ Thiếu Khiêm đẩy An Nham đi dọc bãi cỏ trước nhà thờ, sợ hắn lạnh, liền cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng choàng lên người hắn, thấp giọng nói: “Thân thể em còn chưa hoàn toàn bình phục, coi chừng kẻo bị cảm.”



An Nham ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: “Anh, anh yên tâm đi, em không sa… Cả ngày ở trong phòng bệnh, cơ thể em sắp rỉ sét hết rồi. Ra ngoài hô hấp một chút không khí mới mẻ, có lợi cho quá trình bình phục của em, có đúng không?”



Hình tượng em trai ốm yếu được An Nham thể hiện rất sống động.



Từ Thiếu Khiêm nhìn tươi cười trên mặt hắn, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm. Ánh mắt phức tạp, tuyệt vọng, thống khổ, hối hận như vạy… Đủ loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, tựa như một tấm lưới vô hình, gắt gao vây lấy người trong đó.



Cặp mắt thâm thuý kia, cứ như xuyên qua người trước mặt, nhìn một linh hồn khiến hắn hoài niệm khác.



Từ Thiếu Khiêm thâm tình nhìn An Nham, An Nham cũng sững sờ nhìn hắn, hoàn toàn quên rằng mình đang đóng phim.



“Cut!” Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng rống giận của Cao Tân, “An Nham! Hồn cậu bay đi đâủ ồi? Hả? Bác sĩ Kha Ân nhìn cậu tươi cười không nhịn được nhớ đến người nhân bản Tiểu Thất đã chết đi, cậu ngẩng đầu thấy anh trai dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, cậu phải thật khó hiểu, cậu phải mở miệng hỏi, anh anh làm sao vậy!”



“Anh, anh làm sao vậy? Năm chữ lời kịch này khó nhớ lắm à? Cậu phải gọi tỉnh Từ Thiếu Khiêm! Cậu cũng cùng ngẩn người làm gì? Trong kịch bản là Thiếu Khiêm ngẩn người, không phải cậu ngẩn người!”



Hiện trường vang lên tiếng cười trộm của người nào đó.



Mặt An Nham nhanh chóng đỏ lên, vội quay đầu nói: “Xin lỗi, tôi nhất thời không kịp phản ứng…”



Hắn ngượng ngùng nói, mới vừa rồi trong chớp mắt kia, hắn bị ánh mắt thâm tình kia của Từ Thiếu Khiêm nhìn đến đầu óc trống rỗng, nhịp tim mất khống chế một trận, quên mất luôn năm chữ lời kịch.



Một người đã diễn qua bao nhiêu phim như mình cư nhiên bị Từ Thiếu Khiêm nhìn đến ngây dại… Đây cũng quá mất mặt rồi?