Thành Phố Vô Tận

Chương 59 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


An Nham và Từ Thiếu Khiêm một lần nữa trở về đoàn làm phim, phối hợp càng ngày càng ăn ý, diễn kỹ của hai người vốn không tệ, thêm nữa, nay tâm linh tương thông, Thành phố vô tận phần hai càng về sau càng quay thuận lợi, số lần đạo diễn Cao kêu cắt rõ ràng giảm bớt, rất nhiều cảnh đều là trực tiếp một lần là qua cửa, tiết kiệm được không ít thời gian.



Một màn quay cảnh ban đêm lần trước, người bác sĩ Kha gặp được ở đầu đường kia kỳ thật cũng không phải Tiểu Thất mà là người nhân bản số năm trốn khỏi phòng thí nghiệm khi mười tám tuổi trước kia.



Bởi vì gen người nhân bản sở hữu đều đến từ cùng một bản thể, tất cả đều giống nhau như đúc cho nên bác sĩ Kha Ân mới có thể dưới tình huống cực độ tưởng nhớ Tiểu Thất, sinh ra ảo giác “Tiểu Thất trở về” như vậy.



Diễn biến phim Thành phố vô tận dần dần đi dến chặng cuối.



Người nhân bản số năm một lần nữa trở lại phòng thí nghiệm, mục đích hắn nguỵ trang thành Tiểu Thất tiếp cân bác sĩ Kha Ân chỉ là vì báo thù.



Hắn và Tiểu Thất cùng lớn lên trong phòng thí nghiệm, bộ dạng hai người lại giống nhau như đúc, trước khi trốn khỏi phòng thí nghiệm năm mười tám tuổi, hắn và Tiểu Thất vẫn là cùng nhau sinh hoạt giống như hai anh em sinh đôi, tình cảm sâu nặng, bọn họ thậm chí coi nhau thành người thân duy nhất của đối phương.



Hắn biết Tiểu Thất yêu bác sĩ Kha Ân, mà bác sĩ Kha lại coi Tiểu Thất là một sản phảm thí nghiệm, thậm chí không chú do dự lấy đi toàn bộ cơ quan trên người Tiểu Thất, hắn khổ sở cùng cực, cũng phẫn nộ cùng cực, hắn muốn tự tay giết chết kẻ đầu sỏ Kha Ân này báo thù cho Tiểu Thất.



Thành phố vô tận được quay rất tốc độ, nhanh chóng đã quay đến đại kết cục cuối cùng.



Đại kết cục là một đoạn phim rất khó, An Nham sẽ tháo mặt nạ nguỵ trang xuống, sắm vai người nhân bản số năm tính tình máu lạnh kia, hắn sẽ ở trong phòng thí nghiệm của bác sĩ Kha cầm lấy súng giấu trong túi áo, một phát bắn trúng ngực Kha Ân.



Hiện trường đoàn làm phim —



An Nham nguỵ trang thành bộ dáng hoạt bát sáng sủa của Tiểu Thất, kéo tay Từ Thiếu Khiêm, nghiêm túc nói: “Bác sĩ Kha, đưa tôi đi xem phòng thí nghiệm của anh đi.”



Từ Thiếu Khiêm nghi ngờ nói: “Vì sao đột nhiên muốn đến đó?”



An Nham mỉm cười nói: “Bời vì đó là nơi tôi sinh ra, tôi muốn về thăm lại.”



Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một lát mới vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc An Nham, dịu dàng nói: “Được, tôi đưa em đi.”



Hai người nắm tay nhau cùng đi đến phòng thí nghiệm, Từ Thiếu Khiêm nhập mật mã mở cửa phòng thí nghiệm ra.



Trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo có một khoang sinh dưỡng trong suốt, trong khoang sinh dưỡng hình lập phương như một chiếc quan tài thuỷ tinh có một người đang lẳng lặng ngủ say. Trên mặt người kia đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, thân thể duy trì dáng vẻ trước khi chết.



Kia mới thực sự là Tiểu Thất.



Tiểu Thất vì cơ quan bị lấy đi mà chết trong phòng phẫu thuật, sau lại bị bác sĩ Kha An chuyển vào khoang sinh dưỡng để hắn vĩnh viễn ngủ say.



Từ Thiếu Khiêm trầm mặc thật lâu, mới quay đầu nhìn An Nham trước mặt: “Cậu là…”


“…?” Từ Thiếu Khiêm nhất thời có chút không hiểu rõ tình hình, An Nham là đang uống say nói mê sảng à? Tại sao lại cảm thấy những lời này một chút logic cũng không đúng? Tiểu Thất rõ ràng đã chết từ bộ một? Làm sao ở bên Kha Ân được?



Thấy Từ Tiếu Khiêm không đáp, trái lại trong mắt tràn đầy khó hiểu, mặt An Nham không khỏi càng thêm đỏ lên.



Hắn cũng là quá khẩn trương, lần đầu tiên bày tỏ với người ta, hoàn toàn không tìm được lời kịch, lời nói vòng vo khúc chiết này, Từ Thiếu Khiêm căn bản là nghe không hiểu!



Đối diện với ánh mắt Từ Thiếu Khiêm, An Nham ngượng ngùng dời tầm mắt, hít sâu, mới đánh bạo nói: “Tôi nói là… Nếu… Nếu tôi sau khi tổn thương cậu… mới chậm chạp phát hiện… mình đã sớm yêu, yêu cậu… cậu, cậu còn nguyện ý… tiếp tục thích tôi không…?”



Một câu nói thôi mà nói đứt quãng, lắp bắp, tuyệt không giống An Nham vô tâm vô phế thường ngày. Tâm tình bất an khi bày tỏ với người mình thích khiến đầu lưỡi An Nham cũng sắp thắt lại trong miệng, ngay cả nói cũng không nói hoàn chỉnh được.



Từ Thiếu Khiêm trực tiếp khiếp sợ đơ ra tại chỗ.



— Đây là tình huống gì? An Nham tỏ tình? Hay là mình đang nằm mơ?



An Nham hoảng hốt gục đầu xuống, mặt đỏ đến gần như muốn nhỏ máu. Đợi thật lâu, vẫn không thấy câu trả lời của Từ Thiếu Khiêm, An Nham không khỏi khẩn trương lặp lại: “Thiếu Khiêm, trước kia là tôi quá trì độn vẫn không biết mình đã sớm yêu cậu… cậu, cậu có thể cho tôi cơ hội một lần nữa không?”



“Tôi không muốn giống Kha Ân và Tiểu Thất tiếc nuối lỡ làng như vậy… Tôi muốn ở lại bên cạnh cậu, tôi muốn…. ở bên cậu… Có thể chứ?”



“…” Từ Thiếu Khiêm cuối cùng cũng hiểu, An Nham cư nhiên thật sự đang tỏ tình với hắn?!



Đây quả thực so với trúng vé số trăm vạn còn khiến hắn khó tin hơn!



Người thầm thích lâu như vậy, thì ra cũng thích mình ư? Còn có chyện gì kinh hỉ hơn chuyện này được nữa?



Từ Thiếu Khiêm hít sâu, tận lực duy trì bình tĩnh, vươn tay nâng cằm An Nham, thấp giọng nói: “An Nham, tôi đã nói sẽ vĩnh viễn không bỏ cậu lại. Dù cho cậu có thích tôi hay không, tôi với cậu vẫn là… thủy chung như một.” Từ Thiếu Khiêm nhìn vào mắt An Nham, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Có thể ở bên cạnh cậu, cho đến nay vốn là… tâm nguyện lớn nhất của tôi.”



An Nham sửng sốt một chút, ngay tại phút ngây người này, nụ hôn của Từ Thiếu Khiêm đã dịu dàng hạ xuống.



Xúc cảm bờ môi ấm áp của nam nhân dán trên môi, tốt đẹp đến khiến người không muốn buông ra, An Nham ôm lại hắn, đỏ mắt, chủ động vươn đầu lưỡi đáp lại nụ hôn của hắn.



“Ưm… Ư… Ưm…”



An Nham có điểm thẹn thùng, lại đặc biệt chủ động như vậy khiến Từ Thiếu Khiêm cảm động đến gần như muốn rơi lệ.



Hắn thích An Nham lâu như vậy, cũng luôn biết An Nham chỉ coi mình là bạn tốt, vốn còn tưởng rằng mình đời này cũng sẽ không có được tình yêu của An Nham… Lại không ngờ rằng, An Nham cư nhiên cũng yêu hắn, còn chủ động bày tỏ với hắn.



Đây không thể nghi ngờ là món quà tốt nhất từ nhỏ đến lớn Từ Thiếu Khiêm nhận được.