Thành Phố Vô Tận

Chương 60 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Sau khi nụ hôn nồng nàn chấm dứt, Từ Thiếu Khiêm mới nhìn vào mắt An Nham, thấp giọng hỏi: “An Nham, cậu xác định muốn ở bên cạnh tôi? Đừng bởi vì say rượu, ngày mai tỉnh lại lại không thừa nhận.”



“… Tôi không say.” An Nham ngượng ngùng cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy Từ Thiếu Khiêm, đem mặt tựa vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, chỉ cảm thấp vô cùng an tâm.



Hai người lẳng lặng ôm nhau, trầm mặc trong chốc lát, An Nham mới nghiêm túc nói: “Thiếu Khiêm, quan hệ của chúng ta trước mắt vẫn chưa thể công khai, dư luận giới giải trí là một mặt, mặt khác tim ông nội tôi không tốt, tôi sợ ông không chịu nổi loại kích thích này…”



An Nham nói tới đây cánh tay ôm ấy Từ Thiếu Khiêm không khỏi siết chặt lại một chút, “Có thể sẽ tạm thời uỷ khuất cậu… Chúng ta chỉ có thể bí mật yêu nhau… Tương lai tìm thời điểm thích hợp, tôi sẽ nói với người trong nhà, có thể chứ?”



Từ Thiếu Khiêm nhìn dáng điệu bất an đầy mặt của hắn, trái tim không nhịn được mềm nhũn, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc An Nham, mỉm cười nói: “Được”



An Nham cư nhiên đã suy xét đến bước đi gặp gia trưởng này, hiển nhiên, người này lần này tuyệt đối là nghiêm túc.



Mùi hương và nhiệt độ quen thuộc trên thân người ôm vào trong ngực, khiến đáy lòng Từ Thiếu Khiêm đột nhiên có một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có. Trước kia vẫn đơn phương An Nham, hoàn toàn không được bất kỳ đáp lại nào, chờ đợi nhiều năm như vậy, cư nhiên thật sự đợi được tình yêu của hắn, giờ phút này, Từ Thiếu Khiêm chỉ cảm thấy trong lồng ngực được hạnh phúc ấm áp lấp đầy.



Giữ bí mật quan hệ cũng không sao cả, An Nham về sau còn phải tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, Từ Thiếu Khiêm vốn đã chuẩn bị tốt làm một tình nhân bí mật.



Hai người im lặng ôm trong chốc lát, An Nham lúc này mới nói: “Đã rất muộn rồi, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi.” Lại ôm tiếp đoán chừng sẽ có chuyện, An Nham hơi đỏ mặt nghĩ, chính mình cũng suýt có phản ứng, đại khái là vì sau khi uống rượu phá lệ mẫn cảm, ngửi mùi hương trên người Từ Thiếu Khiêm, thân thể cư nhiên bắt đầu có chút hưng phấn…



Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Được, tôi về trước, cậu cũng đi ngủ sớm một chút.”



An Nham gật gật đầu, chủ động kiễng lên, nhẹ nhàng hôn trán Từ Thiếu Khiêm, “Ngủ ngon.”



“…”



Xúc cảm bờ môi mềm mại dán lên trán, khiến tâm tình Từ Thiếu Khiêm nhất thời rung động… An Nham chủ động lên, thật sự là khiến người thích đến không chịu nổi, thậm chí có loại xúc động muốn lập tức áp đảo hắn, ăn kiền mạt tịnh.



Từ Thiếu Khiêm kiềm giữ xung động trong cơ thể, dứt khoát chào tạm biệt An Nham, trở về phòng mình, sờ sờ nơi bị An Nham hôn ướt trên trán, khoé môi Từ Thiếu Khiêm cũng không tự chủ được mà hơi hơi giương lên.



Hắn không ngờ cư nhiên sẽ có một ngày như vậy, An Nham lại chủ động ghé lại hôn trán mình… Có hạnh phúc và ấm áp giờ khắc này, cố chấp và bảo vệ nhiều năm như vậy trong quá khứ, thật sự hoàn toàn đáng giá.



Từ Thiếu Khiêm tâm tình rất tốt, một đêm này tự nhiên sẽ ngủ rất ngon, An Nham uống say cũng ngủ thẳng đến hừng đông, hai người cùng nhau tuỳ tiện ăn cơm trưa ở khách sạn sau đó liền vũ trang hạng nặng đeo kính râm to bản đi đến sân bay.



Thời điểm về đến thành phố Tây Lâm đã là năm giờ chiều, Từ Thiếu Khiêm tự mình lái xe đưa An Nham về khu Nguyệt Hồ, xe đi đến nửa đường, điện thoại An Nham đột nhiên vang lên, An Nham nhìn hiển thị cuộc gọi, lập tức bắt máy nói: “A lô, An Trạch… Cái gì? Anh hai đã về?”



Trên mặt An Nham nhất thời hiện lên thần sắc kinh hỉ, “Cậu đi Vancouver tìm anh ấy về? Quá tốt! Hai người đều ở nhà à? Anh vừa mới quay xong phim trở về từ Giang Châu… Hả, Thường Lâm đã báo với cậu rồi à?” An Nham cười sờ sờ mũi, “Thiếu chút nữa quên cậu đã là ông chủ Hoa An! Được rồi, An tổng, anh về nhà ngay đây!”



Sau khi gác điện thoại, An Nham không nhịn được nói: “Công ty giải trí bên kia hiên tại do An Trạch làm chủ, thằng nhóc này về sau chính là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, trong công ty còn phải gọi nóc là An tổng, cảm giác thật sự là rất kỳ quái. Vẫn là trước kia mẹ còn ở đây, gọi Chu tổng tương đối quen thuộc.” Nói đến đây đột nhiên ngừng lại, An Nham hơi mất mát cúi đầu, hiển nhiên lại nghĩ đến Chu Bích Trân.


Nếu bà trên trời có linh, biết con trai mình cư nhiên ở bên con trai của kẻ thù, liệu bà có khổ sở không? Liệu có cảm thấy đứa con trai này rất không có tiền đồ, cũng quá bất hiếu hay không?



An Nham kinh ngạc nhìn hiển thị cuộc gọi điện thoại rung trong chốc lát, bởi vì không có người tiếp mà tự động ngắt, sau một lúc lâu lại vang lên lần nữa. Từ Thiếu Khiêm bám riết không tha liên tục gọi năm lần, An Nham lại trước sau đều không có dũng khí ấn xuống nút tiếp máy kia.



Sau một lát, Từ Thiếu Khiêm gửi đến một tin nhắn: “Có phải đang tắm không? Nhận được tin nhắn thì gọi lại cho tôi.”



An Nham trầm mặc thật lâu mới gửi một tin nhắn trả lời: “Xin lỗi, Thiếu Khiêm, chúng ta chia tay đi.”



Từ Thiếu Khiêm có chút nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”



An Nham cố nén nội tâm đau đớn, ngón tay cứng ngắc từng bước từng bước đánh chữ: “Có thể do tôi với cậu cùng nhau quay Thành phố vô tận quá lâu, quá mức nhập tâm vào bộ phim, lẫn lộn cảm xúc của tôi với Tiểu Thất cho nên ở buổi liên hoan mới xúc động bày tỏ với cậu. Tôi tỉnh táo lại suy nghĩ thật kỹ, chúng ta hai người ở bên nhau, kỳ thật cũng không phù hợp.”



Từ Thiếu Khiêm trầm mặc, không trả lời.



An Nham đợi thật lâu vẫn chưa thấy hắn trả lời, đành phải đánh chữ nói tiếp: “Chúng ta vẫn là sớm tách ra đi. Về sau cậu còn phải về Từ gia tiếp quản chuyện làm ăn, tôi còn muốn tiếp tục ở lại giới giải trí đóng phim, giữa chúng ta không thể có kết quả.”



“Tiếp điện thoại.” Từ Thiếu Khiêm gửi đến ba chữ, sau đó liền gọi điện tới, ngón tay An Nham run nhè nhẹ ấn xuống nút nghe, lập tức bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của Từ Thiếu Khiêm: “An Nham, rốt cuộc là làm sao?”



An Nham nhẫn nhịn khó chịu dưới đáy lòng, ra vẻ thhoải mái nói: “Chính là như tôi đã nói trong tin nhắn, chúng ta chia tay đi.”



Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một lát, âm thanh đột nhiên lạnh xuống: “An Nham, cậu ngày hôm qua nói muốn ở bên tôi, hôm nay lại nói muốn chia tay, cậu nghĩ Từ Thiếu Khiêm tôi là loại người gọi thì đến, đuổi thì đi sao?”



“Đây là lần thứ hai cậu đuổi tôi đi. Cậu hãy nghĩ cho kỹ, tôi liệu sẽ cho cậu cơ hội lần nữa hay không.”



“…” Thanh âm An Nham nghẹn lại trong cổ họng, trầm mặc thật lâu, sau đó hắn mới cố nén đáy lòng khổ sở, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, Thiếu Khiêm, tôi… không có cách nào ở bên cậu.”



Điện thoại trực tiếp bị ngắt máy,



An Nham nghe âm báo máy bận tút tút bên tai, đáy lòng đột nhiên vô cùng trống rỗng. Hắn siết chặt di động trong tay, nhẹ giọng nói: “Thiếu Khiêm, tôi yêu cậu… Thật lòng yêu cậu… Căn bản không phải do đóng phim…”



“Nhưng mà… Hài cốt cha mẹ tôi còn chưa lạnh, anh trai tôi cũng thiếu chút nữa mất mạng… Tôi không thể ích kỉ liều lĩnh tiếp tục ở bên cậu…”



“Thiếu Khiêm… Tôi yêu cậu…”



Trong hốc mắt hiện lên hơi nước nhanh chóng làm nhoà tầm mắt An Nham, nhìn biểu tượng kết thúc cuộc gọi của Từ Thiếu Khiêm trong di động, trái tim tựa như bị một đôi tay dùng sức vặn xoắn, khó chịu đến gần như không thở nổi.



Hắn biết… lúc này đây, hắn có thể sẽ triệt để đánh mất Từ Thiếu Khiêm, triệt để bỏ lỡ phần tình yêu không hề dễ đến này.