[Dịch]Thanh Quan- Sưu tầm
Chương 347 : Chương 347
Ngày đăng: 01:53 16/09/19
Nói xong đặt chén trà lên mặt bàn, sau đó ngón đặt lên ngón giữa, làm ra động tác búng tay. Quách Thiểu Đình biết rõ trong bụng của mình không có bao nhiêu hàng, mới vừa nói mấy câu cũng là do gia gia, lão ba của hắn cứng nhắc nói chuyện với người khác, ở lại đây sẽ xấu mặt, liền đứng lên nói:
- Tôi đi xem trước, mọi người cứ từ từ mà bàn.
Tần Mục triệt để bất đắc dĩ, ngay cả đám thường ủy trong hội nghị này cũng kinh ngạc. Quách Thiểu Đình nói câu sau cùng quá mất tiêu chuẩn.
Tần Mục dẫn Quách Thiểu Đình ra phòng họp đi tới phòng làm việc của mình. Chu Văn Bân nhìn qua bóng lưng của bọn họ thì trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh hoảng. Hắn nhìn ra được Quách Thiểu Đình cùng Tần Mục khẳng định đã sớm quen nhau, nếu không Quách Thiểu Đình cũng không thân cận với Tần Mục như vậy.
Hắn đêm qua nhận được điện thoại của tỉnh ủy, nói cho hắn biết khoa trưởng phòng đốc tra đã tới Lan Trữ, có lẽ Tần Mục đã sớm biết tin tức này, ngay cả tài liệu cũng chuẩn bị xong rồi. Tần Mục đến huyện Lan Trữ thời gian không dài, Chu Văn Bân không quá hiểu tính cách của hắn, không có 200% nắm chắc thì Tần Mục sẽ không dễ dàng động. Một khi Tần Mục không chịu nổi tịch mịch thì đã làm tốt các mặt, cho dù trời có biến hóa thì Tần Mục cũng thao tác tinh vi, nhiều lắm thì buông tha một ít kiên trì nhỏ bé, nhưng mà phương hướng thì Tần Mục vẫn nắm chắc.
Quách Thiểu Đình còn không biết mình xấu mặt bao nhiêu, ra khỏi phòng hợp thì vỗ vai Tần Mục.
- Lão Tần, thế nào, ca ca cho anh mặt mũi tốt chứ?
Đây là bộ dáng du đãng trên đường mà. Tần Mục nhỏ tuổi hơn hắn nhưng bộ dáng thành thục thì hơn xa Quách Thiểu Đình, hắn không học theo phong cách của gia gia và lão cha của mình vậy mà bắt đầu bắt chước bạn cùng lứa tuổi, quả thật có chút khiến người ta dở khóc dở cười.
Tần Mục thở dài, lắc đầu nói ra:
- Quách đại thiếu gia, anh không ở trên tỉnh hưởng phúc, chạy tới xen vào vũng nước đục làm gì, trong này có không ít đường đi, coi chừng quấn mình vào đấy.
Quách Thiểu Đình cười hắc hắc, nghiêm trang nói ra:
- Ai dám quấn tôi? Bọn họ không sợ tôi chụp mũ à. Tôi nói lão Tần, tôi xem anh là bạn thân nên cấp mặt mũi cổ động, tại sao anh còn không cảm tạ tôi chứ?
Tần Mục vội vàng khoát tay, tức giận nói ra:
- Quách đại thiếu gia, anh không làm phiền thì tôi thấy không tệ rồi, ý của anh tôi tâm lĩnh, tâm lĩnh ah, anh nên trở về đi.
Quách Thiểu Đình nghe xong Tần Mục nói như vậy, sắc mặt trở nên lúng túng, hắn tiến vào phòng đốc tra làm gì, khẳng định không phải chơi. Hắn muốn cho người nhà biết rõ Quách Thiểu Đình hắn không phải chỉ biết chơi, chơi quần là áo lượt cái gì đó, chơi quan trường cũng phải tốt, như thế nào cũng phải có mặt mũi trở về. Hắn ồ một tiếng, dừng bước lại, dò xét Tần Mục cao thấp toàn thân, quái thanh quái khí nói ra:
- Tôi nói lão Tần, anh làm sao không biết làm người vậy, không ngờ tôi giúp anh như thế mà anh nói vậy, anh tưởng tôi ăn no không có gì làm sao?
- Đi vào phòng rồi nói!.
Tần Mục thấy Quách Thiểu Đình sắp bùng phát, lại nhìn thấy ở cầu thang có người thò đầu ra nhìn qua bên này thì kéo Quách Thiểu Đình đi nhanh.
Quách Thiểu Đình không vui đi vào phòng Tần Mục, vừa vặn nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền ăn mặc tiểu âu phục áo cổ tròn màu xanh xinh đẹp gợi cảm ở trong, không vui vừa rồi bay lên chín tầng mây, hắn nói:
- Được a lão Tần, trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bồng bềnh, văn phòng có thư ký mỹ nữ, trời ạ trời ạ, tôi nói với gia gia của tôi đi làm bí thư huyện ủy được đấy.
Sắc mặt Cừu Tiểu Thiền đỏ lên, tóc dài khiến gương mặt của nàng càng gầy. Nàng mang văn bản tài liệu đưa cho Tần Mục, nói một câu Quách khoa trưởng tốt, liền chạy nhanh ra ngoài. Quách Thiểu Đình nhìn thấy bờ mông của nàng vặn vẹo thì nội tâm Tần Mục có chút không vui, mắng:
- Quách Thiểu Đình, tiểu tử anh có tiền đồ một chút đi, nhìn bộ dáng của anh như vậy tôi cũng xấu hổ thay anh đấy.
Quách Thiểu Đình lại dư vị trong chốc lát, rồi mới lên tiếng:
- Anh đừng nói, nếu cô bé này không phải của anh, tôi có khả năng nhận cô bé này làm chị đấy.
Tần Mục thiếu chút nữa bị Quách Thiểu Đình làm nghẹn chết, kỳ quái dò xét Quách Thiểu Đình một chút, thấy trong mắt của hắn không có háo sắc gì, nói chuyện rất có thể chân thật, đang lật qua một trang văn kiện xem, như không sợ hãi hỏi:
- Như thế nào, anh còn ham cái này sao?
- Tôi nhổ vào!
Quách Thiểu Đình mắng lên:
- Chị của tôi, chị của tôi... Thảo, nói với anh làm gì, dều là vương bát đản Âu Dương Chiến hại người.
Đây là lần thứ hai Tần Mục nghe được cái tên Âu Dương Chiến này, khen chê lại khác nhau, hắn lập tức sinh ra suy nghĩ, hắn và Âu Dương Chiến tất nhiên có một cuộc gặp gỡ đặc sắc.
Quách Thiểu Đình nói xong câu đó giống như lộ miệng, kêu lên:
- Nói cho anh chuyện này làm gì, nhanh mang tài liệu xem đi, nghe nói tiểu tử anh chọc vào tổ ong vò vẽ, chuyện tốt như vậy sao không nói cho tôi biết.
Nói xong đoạt văn bản tài liệu trong tay Tần Mục, bắt đầu nghiên cứu. Tần Mục bảo hắn ở đây từ từ xem, hắn còn phải tham gia hội nghị, Quách Thiểu Đình phất phất tay cho hắn đi nhanh lên, cũng muốn cầu thư ký của Tần Mục tới đây giảng giải một chút đấy.
Tần Mục vẫn còn có chút không thoải mái, Quách Thiểu Đình nói:
- Ta nói lão Tần, bạn thân nhưng đối với ngươi cái kia thư ký không có cái gì hoài ý xấu tư, ta chính là xem nàng cùng ta tỷ khí chất rất giống, muốn nhận thức chị nuôi... Ta thảo, ngươi đừng có dùng cái loại nầy ánh mắt xem ta, lão tử nói đều là thực."
Tần Mục lười dây dưa với hắn, hôm nay chính là lúc Trần Đông Thăng phát lực, nếu hắn không đi thì Trần Đông Thăng không trụ được. Cho nên dặn dò Quách Thiểu Đình nên tâm tư đứng đắn, lúc này mới gọi Cừu Tiểu Thiền vào.
Đúng như Tần Mục nghĩ, chờ hắn trở lại phòng họp thì vai của Trần Đông Thăng lỏng ra, đang thở gấp. Tần Mục mỉm cười nói:
- Quách khoa trưởng không quá quen thuộc với huyện Lan Trữ chúng ta, tôi đi giới thiệu một chút.
Sắc mặt của Chu Văn Bân có chút âm trầm, gõ gõ cái bàn nói ra:
- Hiện đang tiếp tục họp, chúng ta nghiên cứu một chút, năm nay kinh tế huyện Lan Trữ có xu thế phát triển.
Tần Mục buông suy nghĩ, hắn cùng Chu Văn Bân đã vỡ tan, bao nhiêu cũng làm ra tư thái cho Trần Đông Thăng an tâm, vì vậy cũng không bán mặt mũi cho Chu Văn Bân làm gì, không có lấy giấy bút ra làm bộ ghi chép, mà là bưng chén trà lên, lại thổi thổi nước trà phát ra âm thanh chói tai be bé, làm cho Chu Văn Bân nói không được trôi chảy.
Sắc mặt đám thường ủy cổ quái, Tần Mục thật sự là quá vội vàng xao động. Cho dù hắn cùng bí thư huyện ủy có ma sát thì cũng không nên ở đây làm bí thư tức giận như vậy, dĩ vãng Tần Mục bất hiện sơn bất lộ thủy, là cán bộ mạ vàng mà tới, lại không thể ngờ hắn dùng phương thức cực đoan như vậy tỏ vẻ bất mãn với Chu Văn Bân.