[Dịch]Thanh Quan- Sưu tầm
Chương 348 : Chương 348
Ngày đăng: 01:53 16/09/19
Sắc mặt Chu Văn Bân trầm xuống, đang định nói bóng nói gió với Tần Mục, bên cạnh Trần Đông Thăng ho khan một tiếng, ngữ khí trầm trọng nói ra:
- Các đồng chí, kinh tế vẫn đang phát triển, nhưng chúng ta cũng phải phát triển theo, không nên quên phát triển này nhắm vào ai đấy.
Trần Đông Thăng nói như vậy chẳng khác gì một tảng đá ném vào mặt hồ bình lặng, toàn bộ thường ủy cả kinh hoảng sợ. Người sáng suốt cũng nhìn ra được phó bí thư huyện ủy Tần Mục cùng chủ tịch huyện Trần Đông Thăng đã đạt thành nhận thức chung, vào thời khức huyện Lan Trữ bấp bênh thì đồng thời đứng ra khiêu khích quyền nói chuyện của bí thư huyện ủy.
Bằng vào ba phiếu trong tay Tần Mục và ba phiếu trong tay Trần Đông Thăng, mười một thường ủy đã bị bọn họ chiếm hơn một nửa, cộng thêm bao công bí thư ban thanh tra kỷ luật Nhạc Tử Minh cùng chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị rời rạc không phe phái là không xác định, Chu Văn Bân nhiều năm làm quan đã đánh mất quyền nói chuyện rồi.
Tần Mục cùng Trần Đông Thăng liên hợp đả kích nội tâm Chu Văn Bân. Hắn thật không ngờ mình cự tuyệt Tần Mục đã khiến Tần Mục phản ứng kịch liệt như thế, cộng thêm không ngờ Trần Đông Thăng không có lựa chọn phương pháp làm việc ổn thỏa, mà là lựa chọn mạo hiểm với Tần Mục. Trong thời khắc này hắn phải xuất tư thái đè bẹp khí thế của Tần Mục cùng Trần Đông Thăng.
Đáng tiếc Tần Mục cũng không có cho Chu Văn Bân kịp nói chuyện, ngược lại nhìn Trần Đông Thăng đưa ra nghi vấn:
- Trần chủ tịch huyện, chúng ta phát triển kinh tế nhất định là phục vụ cho dân chúng, nhưng phục vụ cho dân cũng không chỉ phát triển kinh tế là đủ. Trần chủ tịch huyện hỏi vấn đề này hình như có chút khác nghĩa.
Trong phòng hợp lúc này trừ Tần Mục cùng Trần Đông Thăng thì những người khác choáng váng. Rốt cuộc Tần Mục cùng Trần Đông Thăng là có ý gì, bọn họ đã đạt thành trạng thái đả kích Chu Văn Bân, huyện Lan Trữ bây giờ đã thành thế song phòng đối đầu hay sao? Mỗi người đều thờ ơ lạnh nhạt không dám nói thêm cái gì.
Chu Văn Bân cũng bị Tần Mục nói lời giội nước lã này mà cảm thấy hoang mang. Lẽ ra Trần Đông Thăng đứng ra ủng hộ hắn, cho dù như thế nào Tần Mục cũng nên ủng hộ Trần Đông Thăng, tại sao lại bỗng xuất hiện làm trái lại, chẳng lẽ hai người này cũng không đạt thành quan hệ đồng minh, Tần Mục đang muốn đẩy Trần Đông Thăng đi?
"Cạch" một tiếng vang nhỏ, Trần Đông Thăng hút thuốc, tay trái vung vẩy vài cái, giống như đang vẩy sương mù, lại như đang vẩy Tần Mục. Động tác này có hương vị tương đối hàm hồ, mỗi người cũng nghe được Tần Mục hừ lạnh một tiếng, một tay đặt lên chén trà, nhưng lại không có lấy lên, tren mu bàn tay xuất hiện gân xanh, mặc dù chỉ trong tích tắc nhưng bị Chu Văn Bân thấy được, trong lòng thì có so đo, chậm rãi nói ra:
- Trần chủ tịch huyện, có lời gì thì trực tiếp nói rõ đi. Mỗi người chúng ta ai cũng có suy nghĩ của mình, trong hội nghị thường ủy không có mặc cả.
Thế cục lại cải biến, biến thành bí thư cùng chủ tịch huyện chèn ép phó bí thư, chuyện này khiến người ta suy nghĩ nhiều, cũng làm cho mọi người bắt đầu cân nhắc vị trí của mình.
Sắc mặt Tần Mục xanh lại. Trần Đông Thăng vừa nói chuyện xong thì hắn biết phải đánh với Trần Đông Thăng, nhưng lại bị Chu Văn Bân ho khan một tiếng ngừng, nhìn trong mắt của đám thường ủy khác đều cảm thấy bi ai. Tuổi này vẫn còn quá nhỏ a, không có rễ mà tùy tiện ra tay và kết cục rất thảm.
Trần Đông Thăng lưu loát nói xong báo cáo của mình, lúc này mới nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt nhìn vào Tần Mục, nghiêm mặt nói ra:
- Các đồng chí ah, muốn cho dân chúng nhắc tới chúng ta, tôi nghĩ phai chặc đứt sợi xích lợi ích mới được, làm cho dân chúng dám mắc bệnh, cũng dám sinh bệnh!
Tần Mục còn muốn nói chuyện, Chu Văn Bân vung tay, trực tiếp ra quyết định.
- Tốt, chuyện này sẽ do huyện ủy vất vả, cũng phối hợp với các ngành tương ứng, cho dù như thế nào thì chúng ta cũng phải làm xương sống cho dân chúng.
Hắn vừa mới dứt lời thì trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay. Chủ tịch huyện đề nghị và bí thư đánh nhịp thì còn ai đưa ra dị nghị như Tần Mục chứ, chỉ có kẻ ngu xuân trong chính trị mới làm thế. Chu Văn Bân đắc ý nhìn qua Tần Mục, lại phát hiện Tần Mục vẫn đang vỗ tay, khóe miệng còn đang tươi cười đắc ý.
Không xong! Trúng kế! Khóe mắt Chu Văn Bân nhanh chóng biến hóa. Lại phân tích quá trình hội nghị lần nữa, mới phát hiện Tần Mục mở miệng chống đối Trần Đông Thăng chính là lúc hai người đang diễn trò Song Hoàng (ý nói giả vờ trở mặt nhưng thật ra là đang gài bẩy), mà chính mình lại mừng như điên với thủ pháp vụng về này, không thể chờ đợi được đi làm thằng ngốc. Nhìn thấy hào khí nhiệt liệt trong phòng hợp, Chu Văn Bân chợt cảm thấy mình đã già, thậm chí ngay cả chuyện như vậy còn không nhìn ra.
Được không bù mất, được không bù mất ah! Tự xưng là vững vàng thì bây giờ Chu Văn Bân cảm thấy ảo não, cự tuyệt kết minh với Tần Mục, đẩy Tần Mục về phía Trần Đông Thăng, kết quả cuối cùng vẫn là mình đánh nhịp làm ác nhân, chỉ sợ Tần Mục ngay từ đầu tiếp xúc với mình cũng là muốn khai đao chuyện này.
Chu Văn Bân nhanh chóng lườm Tần Mục, phát hiện hắn đang viết cái gì đó, trong đầu nhanh chóng loại bỏ xí nghiệp dược của huyện Lan Trữ, lập tức bị dọa phá gan, Tần Mục chẳng lẽ định khai đao với xí nghiệp dược Tam Dương? Đây chính là lão hổ không sờ mông được đấy.
Rất hiển nhiên, Tần Mục đang muốn cầm Tam Dương khai đao, đợi đến lúc mọi người dừng vỗ tay, hắn chưa từ bỏ ý định nói:
- Trần chủ tịch huyện, trong huyện Lan Trữ có tới bốn nơi sản xuất dược phẩm, bí thư định tra nơi nào?
Chu Văn Bân không chờ được nhìn qua Trần Đông Thăng, hy vọng hắn không nói ra mấy chữ kia, nhưng mà Trần Đông Thăng lại không cho hắn mặt mũi gì đó, chậm rãi nói ra:
- Đã đối xử như nhau thì phải cầm xí nghiệp ưu tú nhất. Không phải xí nghiệp dược Tam Dương nằm trong huyện chúng ta sao, liền tra từ bọn họ đi, cũng làm cho xí nghiệp khác thấy.
Hết! Chu Văn Bân bại lui ngồi xuống ghế, rốt cuộc biết Tần Mục đã quyết tâm muốn chọc thủng một lổ lớn ở huyện Lan Trữ.
Sau khi chấm dứt hội nghị, Tần Mục cùng Trần Đông Thăng nhìn nhau, đều ngầm hiểu vui vẻ. Chu Văn Bân bị bọn họ đưa vào tròng, Trần Đông Thăng cũng hiểu trai qua chuyện nỳ bí thư huyện ủy huyện Lan Trữ sẽ không phải họ Chu, mà là họ Trần.
Tối hôm đó Tần Mục ở trong khách sạn Long Tương mở tiệc chiêu đãi Quách Thiểu Đình và "Kinh thành tứ thiếu gia ", bốn gia hỏ kia ở cùng chỗ đúng là có ý tứ, nghe nói Tần Mục muốn hảo hảo gõ cái kia hai ngày mong đợi trúc gạch, thật đúng ánh mắt như mắt sói, cả loại thủ đoạn hãm hại lừa gạt đều dùng qua, Tần Mục đoán chừng dựa vào thủ pháp nỳ thì ngày sau mong đợi đám tổng giám đốc không nên tự sát mới tốt.
Tần Mục cũng phục đám thiếu gia này, nhưng mà nghĩ lại nếu bọn họ thật sự dùng số thủ đoạn này thì không chuẩn có thể mang theo con gió thổi tà khí của tỉnh Bắc Liêu đi đấy.