Thanh Quan

Chương 1114 : Ai không nói lý lẽ (4)

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


Khoa tài vụ cùng khoa chiêu đãi hôm nay có chút công lao, Tần Mục cũng không đem họ khai đao, ngoài ra bốn năm khoa trưởng khác đều bị Tần Mục lần lượt gọi vào văn phòng, sau đó lại làm ra vẻ tra xét tiến độ công tác, cuối cùng là một trận phê bình sấm sét. Đừng nhắc tới làm công tác có bao nhiêu xuất sắc, chỉ cần lãnh đạo muốn soi xét, tật xấu sẽ nảy sinh khắp nơi.



Hôm nay Tần Mục làm như vậy ít nhiều gì cũng có chút dụng ý bên trong. Các phóng viên canh giữ bên ngoài văn phòng khai phát, Văn Nhập Hải không phát hiện, các nhân viên khác lui tới lại không hề nghe được chút tiếng gió? Tần Mục không tin, cho dù là kẻ ngốc cũng không tin. Cho nên hắn mượn cơ hội này đề tỉnh cấp dưới một câu, bọn hắn thích thân cận với ai thì thân cận, nhưng trong địa bàn của văn phòng khai phát, vẫn do Tần Mục định đoạt, nếu có người muốn nhìn thấy chuyện cười của hắn, vậy họ thật sự quá ngây thơ rồi.



Chút tiếng chuông cảnh tỉnh thường thường nên gõ một chút, như vậy bọn hắn mới biết vận mệnh của mình đang nắm trong tay ai. Nếu bọn họ còn muốn xuất đầu, lời bình của lãnh đạo trực tiếp như Tần Mục phi thường trọng yếu. Nếu họ có cơ hội tiếp tục tiến về phía trước, Tần Mục chỉ cần nói một câu “đồng chí này vẫn cần tiếp tục rèn luyện một chút”, như vậy muốn thăng chức cũng bị áp chế xuống. Có chút người cho rằng Tần Mục đứng bên trận tuyến của bí thư thành ủy đối nghịch với chủ tịch thành phố cùng chủ nhiệm văn phòng chiêu thương, muốn ở giữa làm a dua, loại ý nghĩ này không thể thực hiện được đối với Tần Mục.



Tần Mục còn đang giáo huấn người, điện thoại chợt vang lên. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn vị khoa trưởng đang câm như hến, sau đó cầm điện thoại, dùng thanh âm ôn hòa hỏi:



- Chào ngài, đây là văn phòng khai phát, tôi là Tần Mục.



- Tần chủ nhiệm, tôi là Quốc Thụy Tường.



Thanh âm Quốc Thụy Tường tràn ngập hòa ái. Trong lòng Tần Mục lộp bộp, Quốc Thụy Tường tự mình gọi điện thoại, có phải có chuyện gì cần áp xuống hay không? Như vậy thật sự không dễ làm. Mặc dù trong lòng mọi người hiểu rõ, Tần Mục là người tâm phúc trước mặt bí thư thành ủy, nhưng dù sao vẫn là lãnh đạo, nếu Quốc Thụy Tường xuất ra tư thế lãnh đạo đến hăm dọa Tần Mục, phân phối nhiệm vụ cho hắn, Tần Mục có thể từ chối sao? Rốt cục văn phòng khai phát vẫn do bên ủy ban thành phố chủ quản, dù nói thế nào trong biên chế Quốc Thụy Tường vẫn là lãnh đạo trực tiếp của hắn.




Trong lòng Tần Mục nói thầm một câu, nếu ra thành tích các ông chuẩn bị cướp đi có phải hay không, miệng lại nói:



- Nhất định không cô phụ kỳ vọng của các vị lãnh đạo.



Vừa mới cúp điện thoại, bên Bộ tổ chức đã báo tới tin tức, nói thư ký phân phối cho Tần Mục đã có hồ sơ, trên đường đến văn phòng khai phát. Quốc Thụy Tường gọi điện thoại cho Tần Mục nhiều nhất chỉ là thông tri, nhắc nhở, bên Bộ tổ chức đã làm xong thủ tục, còn cho phép anh từ chối hay sao?



Sau khi cúp điện thoại, tà hỏa của Tần Mục càng thêm cháy rực, đem báo cáo về tiến độ cải cách tường thể ném lên bàn, nhìn khoa trưởng kia phát hỏa nói:



- Đây chính là kế hoạch các anh làm sao? Cái gì gọi là trong vòng một năm giảm bớt 30% khả năng sử dụng gạch đặc ruột, hai năm là 70%, ba năm hoàn toàn mất hẳn? Chính sách đã ra rồi, vậy cần kỷ luật nghiêm minh. Đối với chính sách sao có thể giả vờ ngớ ngẩn lừa đảo! Tôi muốn không phải là số liệu, nghe rõ ràng, tôi muốn không phải là số liệu, tôi cần chính là kết quả. Có thể làm tốt hay không? Không thể lập tức thay người!



Tần Mục bình thường rất ít nói nặng như vậy, nếu trong cơ quan không gặp phải đại sự tổn thương gân cốt, lãnh đạo rất ít nổi giận trực tiếp như thế. Khoa trưởng kia không phải người của Tần Mục, lời mắng không có ý tứ bảo hộ, rõ ràng là muốn xử lý khoa trưởng kia.