Thanh Quan
Chương 848 : Bay Đi Vatican
Ngày đăng: 14:06 19/04/20
Lưu lại Vân Băng nghỉ ngơi, Tần Mục gọi điện thoại cho Vương Hiểu Nhạc, gọi hắn đến đơn vị lấy một đĩa cứng. Về phần loại đĩa cứng gì, Tần Mục không nói, Vương Hiểu Nhạc không hỏi. Bằng vào trực giác của Tần Mục, Vương Hiểu Nhạc không phải người tiết lộ nghiên cứu, bởi vì hắn thật thông minh lanh lợi. Có sự tiến cử của Tần Mục cùng sự chiếu cố của Hạ Chân trong khoảng thời gian này, Vương Hiểu Nhạc hẳn nên cân nhắc lợi hại, nếu hắn thật sự muốn tiếp tục phát triển trong thể chế, sẽ không làm ra chuyện mổ gà lấy trứng, làm ra một việc không lường hậu quả về sau.
Rất nhanh Vương Hiểu Nhạc đi tới chỗ hẹn với Tần Mục, trong tay cầm một túi xách đen. Tần Mục cười tiếp lấy, tùy ý đặt sang một bên, không chút dấu vết hỏi thăm công tác của Vương Hiểu Nhạc gần đây có gặp vấn đề gì khó khăn hay không.
Nghe Vương Hiểu Nhạc trả lời, Tần Mục càng kiên định cách nhìn của chính mình, tiểu tử này thật biết đúng mực, như vậy thật làm Tần Mục phi thường xem trọng hắn. Vương Hiểu Nhạc đem tình huống trong những ngày này hồi báo một phen, sau đó đột nhiên ngừng lại, giống như có lời gì muốn nói, nhưng rồi lại thôi.
- Tiểu Vương, có gánh nặng tư tưởng gì có thể báo lên tổ chức, không cần có băn khoăn. Sáng tạo cho các anh một hoàn cảnh nghiên cứu tốt đẹp, đây là căn bản việc làm của chúng tôi.
Tần Mục mở giọng quan, tạo thành ấn tượng hòa nhã dễ gần với Vương Hiểu Nhạc.
- Tần khoa trưởng, có chuyện…không biết có nên nói hay không.
Vương Hiểu Nhạc do dự hồi lâu, liếc nhìn Tần Mục, lại sụp mắt xuống.
- Nói đi, có chuyện gì mà khó nói chứ, có phải có ý kiến gì với tôi không? Ai cũng không phải thánh nhân, có thời gian phạm sai lầm, phải có cấp dưới có gan thẳng thắn can gián, nếu nói đúng tôi sẽ thừa nhận thôi.
Tần Mục cười nói.
- Không phải, Tần khoa trưởng.
- Thật sự nhìn mà không hiểu được họ, có kỹ thuật có năng lực thì thế nào, nếu không làm việc cho quốc gia, loại kỹ thuật này thật sự là lãng phí tài nguyên.
Tần Mục chỉ cười, cũng không nhắc lại, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hơn nửa ngày thời gian lữ trình, nên nghĩ ngơi dưỡng sức mới tốt. Vân Băng nắm tay hắn, cũng nhắm hai mắt lại.
Máy bay lướt qua giữa tầng mây, có chút cảm giác như chấn động.
Vatican là quốc gia có chủ quyền riêng nhỏ nhất thế giới, cũng là quốc gia có dân cư ít nhất thế giới. Vatican nằm ở mảnh đất góc tây bắc thủ đô Rome của Ý, khắp bốn phía đều giáp giới với nước Ý, là một quốc gia “quốc gia trong quốc gia”. Trong lãnh thổ có quảng trường St.Peter, nhà thờ St.Peter, cung Vatican cùng nhà bảo tàng Vatican. Lãnh thổ đại khái có hình tam giác, ngoại trừ quảng trường St.Peter nằm ở đông nam, biên giới Vatican lấy vách tường cổ làm tiêu chí. Vatican có khí hậu á nhiệt đới Địa Trung Hải, bản thân quốc gia này chính là tài sản văn hóa trân quý cùng thật nhiều tác phẩm trọng yếu của thế giới. Tuy rằng Vatican chỉ là một nước nhỏ, nhưng bởi vì có tín ngưỡng Thiên Chúa giáo bao trùm khắp toàn cầu, vì vậy lại có lực ảnh hưởng mang tính chất thế giới trong nền chính trị cùng văn hóa quốc tế.
Tần Mục cùng Vân Băng không thể trực tiếp đi vào Vatican, mà là đến Rome trước tiên. Trung Quốc cùng nước Ý đã thiết lập quan hệ ngoại giao, cho nên có đường hàng không bay thẳng. Hai người ra sân bay, liền nhìn thấy một người Châu Âu râu xồm đang giơ cao tấm bảng viết bằng chữ Trung văn “Tần Mục” xiêu vẹo đang dáo dác nhìn quanh đám người.
Tần Mục kéo Vân Băng đi tới, dùng tiếng Anh mang khẩu âm London cười nói:
- Là ngài Will phải không, tôi là Tần Mục.
Will nghe được Tần Mục tự giới thiệu, nhất thời lộ dáng tươi cười như lấy lòng, nói:
- Tần chủ tịch, chào ngài, tôi là giám đốc chi nhánh tập đoàn tài chính Hoa Hạ tại Ý tên Will Schmitz, xin chào!