Thanh Quan
Chương 847 : Kế Kim Thiền Thoát Xác
Ngày đăng: 14:06 19/04/20
Vân Băng nghe Tần Mục nói xong, thổi phù một tiếng, cười nói:
- Tần Mục à Tần Mục, người khác đều nói tâm cơ anh thâm trầm, hiện tại xem ra quả nhiên không sai. Nhưng có một điểm hình như anh không nói đến, anh làm quan cũng không vì tiền tài, vậy không phải vì danh tiếng sao?
Tần Mục nhất thời sửng sốt, đây là bí mật ẩn sâu trong đáy lòng hắn, Vân Băng lại có thể nhìn ra sao? Cho tới nay, Tần Mục không phải là người lấy chuyện đả kích đối thủ để lên chức làm căn bản hành xử, chuyện này nhìn ở bên ngoài, giống như hắn là nhân vật dựa vào tính toán mà không ngừng tiến lên phía trước.
Người bình thường giống như hắn, có thể dùng mấy chữ để hình dung: Người mê làm quan. Nhưng Tần Mục sống lại, vẫn cảm kích trời cao cho hắn cơ hội làm lại, sau khi nhìn thấu bản chất lừa gạt trên quan trường, sâu thẳm trong trái tim Tần Mục luôn đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu. Nhưng quyền lực nhỏ, phân lượng nói chuyện rõ ràng không đủ, đây mới là nguyên nhân Tần Mục luôn cố gắng hướng về phía trước.
Thật ra, dựa vào lực lượng của Tần Mục, hắn đã bồi dưỡng Quý Thu, Quách Tự Tại, Trương Thúy, Lưu Đại Hữu. Nhưng dựa vào vị trí hiện tại của hắn, nếu muốn áp dụng những chính sách này, động đến quá nhiều người, vậy những người này có thể nghe theo Tần Mục hay không, còn là một ẩn số chưa biết.
Cho nên, chỉ có nắm trong tay lực lượng tuyệt đối, mới có thể lấy bản thân làm trọng điểm, khuếch tán ra xung quanh. Nếu bây giờ Tần Mục là ba mươi bảy tuổi, hắn cũng sẽ không dừng lại như vậy. Tuổi tác, thật sự là gông cùm xiềng xích lớn nhất của Tần Mục.
Nhìn Tần Mục trầm mặc không nói, Vân Băng truy vấn một câu:
- Chẳng lẽ không đúng sao, Tần đại thanh quan
Tần Mục giật mình, những lời này của Vân Băng rõ ràng đang nhắc nhở Tần Mục một số chuyện. Đốt thêm một điếu thuốc, ánh mắt Tần Mục dần thay đổi, khóe miệng lộ ra thần sắc như bừng tỉnh.
Hắn ở quan trường, thật sự quá không tham vọng, có lẽ cũng phải muốn một chút, bớt đi có một số chuyện bị gạt bỏ.
Câu nói của Vân Băng đã thức tỉnh Tần Mục, cái này gọi là người trong cuộc thì mờ mắt, hiện giờ mới lộ ra lợi ích của tham mưu. Tần Mục sờ sờ cằm, cảm thấy không thưởng cho Vân Băng không được, cắn răng, ném ra một quả bom cực lớn:
- Vân Băng, em từng nghe nói đến tinh viên xưởng chưa?
Tần Mục cười chào hỏi. Vân Băng nghe khẩu khí của hắn mang theo vài phần nịnh bợ, nhất thời trong đầu buồn bực nở nụ cười, một tay bấm ngang hông Tần Mục.
Tần Mục cố chịu đau , tiếp tục nói:
- Bùi Bộ trưởng, tôi muốn báo cáo với ngài một tình huống. Có người bằng hữu nói với tôi, có một nhân viên kỹ thuật điện tử của nước nào đó tương đối được coi trọng có thể tới tính toán nước ta , tôi muốn xin chỉ thị của ngài, có cần tiếp xúc không?
Một nước nào đó, Tần Mục không nói rõ ràng như vậy, nhưng Bùi Hải Đào nghe thấy vẫn vô cùng để ý. Tính tình của Tần Mục, Bùi Hải Đào đã tìm hiểu rất kỹ, còn trẻ nhưng rất ổn định cẩn thận, hắn gọi điện cho mình vào ngày nghỉ như vậy, vậy chứng tỏ chuyện này rất tốt, nhân viên kỹ thuật đó tất nhiên nhân tài hiếm có. Bùi Hải Đào tương đối trầm ổn, suy nghĩ một lát, cười nói:
- Tiểu Tần à, tin vỉa hè phải cẩn thận, không sẽ gặp phiền toái.
Tần Mục hiểu Bùi Hải Đào đang thừa nước đục thả câu, cho Tần Mục một vấn đề khó khăn, để Tần Mục buông tha cho một chút chỗ tốt, liền tiếp lời nói:
- Bùi Bộ trưởng dạy dỗ đúng lắm, khiến tôi xúc động.
Màn đêm buông xuống, Tần Mục ôm Vân Băng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến những gì mình làm sao khi đi vào thế giới này, lại nghĩ ngày sau nên làm sao xử thế, mãi đến khi ngủ thiếp vẫn không hay biết.
Sáng sớm hôm sau Tần Mục cùng Vân Băng quay về nhà một chuyến. Đan Lan nằm ngủ trong phòng khách, Vân Băng vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt liền nhìn qua Tần Mục.
- Mới thuê người giúp việc.
Tần Mục bất đắc dĩ nhún vai, cầm hộ chiếu cùng Vân Băng đi thẳng đến sân bay. Kỳ thật Tần Mục còn có vài thân phận, ở Mỹ lẫn Châu Âu đều có, đây đều làm sẵn từ trước, thuận tiện để xuất ngoại. Không chỉ là hắn, không ít người đều có điều kiện tiện lợi này, Vân Băng cũng là như thế.