Thanh Quan
Chương 869 : Thời Gian Điêu Khắc (1)
Ngày đăng: 14:06 19/04/20
Mấy ngày nay mỗi khi trời tối Vân Băng đều ở lại trong nhà Tần Mục, phụ nữ mới nếm thử mây mưa luôn làm không biết mệt. Mỗi ngày Tần Mục đều cho Đan Lan đến đối diện ngủ lại, cô gái kia mỗi khi thấy Tần Mục đều sợ hãi, đối đãi hắn như một sắc lang. Đối với biểu hiện của nàng Tần Mục cũng không có cách nào, chỉ đành xem như không nhìn thấy.
Một tuần nghỉ phép qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ngày thứ bảy. Vào buổi chiều Mộ Băng Đồng gọi điện cho Tần Mục, nói nàng vừa xong chuyến bay, buổi tối muốn gặp mặt ở nhà hàng Điêu Khắc Thì Quang ở thủ đô, nơi này Tần Mục cũng biết, là một nơi thật có phẩm vị.
Cuộc ước hẹn này làm tâm tư Tần Mục không yên, rối rắm suốt cả buổi chiều. Đợi đến khi Đan Lan hỏi thăm hắn tối muốn ăn gì, lúc này hắn mới hồi phục lại tinh thần, suy sụp ngồi xuống giường. Mất đi cuối cùng phải mất đi, giấc mộng hôm qua còn cần gì tìm kiếm. Hắn quả thật đã phụ lòng mối tình đầu của mình, nhưng không phải Mộ Băng Đồng, mà là nàng. Hiện tại nàng đã đi, hắn cần gì tiếp tục rối rắm trong hiện tại?
Tần Mục nói với Đan Lan tối mình không dùng cơm tại nhà, tùy tiện mặc bộ quần áo rời đi.
Bỏ lại tâm tư, Tần Mục trở nên thong dong, khi hắn xuất hiện tại cửa nhà hàng Mạnh Khiết ngồi ở cạnh ánh mắt sáng lên, nói nhỏ với Mộ Băng Đồng:
- Nhìn xem, suất ca đến đây. Cô nói sao tôi không giữ mình trong sạch, đàn ông như vậy đợi thêm mười năm cũng không đủ đâu. Vừa có tài, có tiền, còn rất có thế lực, phá đổ cả Dương Ngọc Hải. Tôi nói tiểu Đồng, cô nên nắm chắc cơ hội này, làm tình nhân của tiểu suất ca kia một năm còn tốt hơn kết hôn cả đời.
Mộ Băng Đồng xì một tiếng, đỏ mặt nói:
- Hoa hồ điệp như cô thật sự là lành sẹo thì quên đau, sao không nhớ tới lúc cô vừa tự sát?
Mạnh Khiết phi một tiếng, mắng:
- Lão nương chỉ là mù mắt mới chơi tự sát với lão đầu kia, lão nương cũng không biết mình đã ăn thuốc mê hồn gì. Mặc kệ nó, hiện tại trong tay tôi cũng có chút tiền trinh, bộ dáng lẫn ví tiền đều có, đem lão nương bức nóng nảy, tìm vài tiểu bạch kiểm nuôi cho xem.
Mộ Băng Đồng hết lời để nói, Mạnh Khiết dùng khuỷu tay chạm nhẹ nàng, thần bí nói:
- Cô nói Tần Mục kia cả đêm làm được vài lần?
Mộ Băng Đồng hoàn toàn bị kiểu nói chuyện hào phóng của Mạnh Khiết hù sợ, bối rối đứng dậy vẫy Tần Mục, tỏ vẻ mình ở bên này. Mạnh Khiết than thở nói:
- Một năm thì chậm, hai năm, năm năm thì sao? Hiện tại sinh hoạt của mọi người đang vững bước đề cao, cô nhìn thì vậy, nhưng tới thời gian phát triển nhanh, muốn mua nhà trong thủ đô chỉ chút tiền của cô chỉ sợ là không hề dễ dàng.
Mạnh Khiết nga một tiếng, ánh mắt xoay tròn, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Mộ Băng Đồng biết Tần Mục là người trong quan trường, lời này thật sự có căn cứ, liền khuyên nhủ:
- Tiểu Khiết, người ta thật tâm nghĩ kế cho cô, hay là cô nghe anh ấy đi, ở thủ đô chúng ta cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau, cô đi phía nam tôi sẽ cô đơn.
Mạnh Khiết cười rộ lên, kéo Mộ Băng Đồng, hai cô gái lại cười đùa một trận. Tần Mục đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hai cô gái chơi đùa nếu hắn nhìn chằm chằm thật sự không tốt lắm.
Mạnh Khiết cười khúc khích, ghen tỵ nói:
- Nếu có người tốt với tôi như vậy, tôi thật sự bất cứ giá nào, cái gì mà kết hôn đòi danh phận, chỉ có thể đi theo đã là phúc khí.
Nói xong còn tràn đầy thâm ý nhìn Tần Mục.
Tần Mục thoáng đổ mồ hôi, Mạnh Khiết quả thật nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lời của nàng như nói vào tâm tư khiến hắn chỉ cười, vì vậy vội vàng che giấu nói:
- Chuẩn bị uống chút gì không? Nói thẳng trước, tôi không thích uống rượu cho lắm.
Hai nàng gọi Kiện Lực Bảo, Tần Mục cũng gọi theo. Mạnh Khiết kéo Mộ Băng Đồng, nói:
- Người ta giúp cô miễn tai ương hư thân, dù sao cô cũng nên cùng hắn cụng vài chén chúc mừng. Tôi biết đàn ông thường nói chuyện không đúng tâm, hắn nói không thể uống rượu, tửu lượng khẳng định không nhỏ.
Mạnh Khiết thật sự thành tinh, Tần Mục bất đắc dĩ gọi thêm hai chai bia xem như tỏ ý tứ.