Thanh Quan
Chương 870 : Thời gian điêu khắc (2)
Ngày đăng: 14:06 19/04/20
Canh cá được bưng tới, lại thêm sáu món điểm tâm, người phục vụ nói với Tần Mục:
- Tiên sinh, bữa cơm hôm nay của ngài lão bản chúng tôi mời.
Tần Mục ngạc nhiên, vì sao chạy tới nơi đây còn gặp được người quen? Ánh mắt người phục vụ nhìn sang bên cạnh, Tần Mục nhìn theo, Đan Bưu đang ngồi gần cửa, nhìn Tần Mục gật đầu chào.
Nhà hàng hoàn cảnh tao nhã như vậy không ngờ ông chủ là Đan Bưu? Người này có sản nghiệp của chính mình, hay là đi thu phí bảo hộ? Tần Mục có chút khó hiểu, tiểu tử kia từ vòng luẩn quẩn công tử ca đến dân chúng bình dân, kể cả giới trung lưu cũng muốn ăn hết đi! Tần Mục ngẫm nghĩ thú vị, nói:
- Anh đi qua nói với Đan lão bản một tiếng, lại đây uống chút rượu cho vui.
Người phục vụ đi chuyển lời, Đan Bưu vội vàng bưng chén rượu đi tới. Hắn vừa nhìn thấy Tần Mục đã chờ cơ hội này, Tần Mục cho hắn mặt mũi, hắn tự nhiên nhận lấy.
- Ai, người này tôi nhận thức, hắn cùng…hắn cùng người kia từng gặp mặt nhiều lần.
Mạnh Khiết vừa nhìn thấy Đan Bưu, sắc mặt có chút thay đổi, nói khẽ một câu với Tần Mục:
- Người đi chung một chỗ với tên kia, chẳng phải người tốt gì, anh đừng để mình rơi vào đó.
Ánh mắt Tần Mục híp lại, Đan Bưu còn có liên hệ với vị phó bộ trưởng kia sao? Nhân mạch của người này thật đủ rộng, nếu như có thể thu phục được, tuyệt đối là thu hoạch không nhỏ.
Đan Bưu mang theo bình Mao Đài đi tới, cùng Tần Mục chào hỏi, lại mời hai cô gái một chén, sau đó để lại Mao Đài rời đi. Tần Mục nhìn theo bóng lưng Đan Bưu như có suy nghĩ gì. Nếu Đan Bưu quả thật có liên hệ với vị phó bộ trưởng bên Bộ tài chính, vậy cũng có chút con đường. Rắn đi đường rắn, miêu đi đường miêu, mỗi người đều có con đường của chính mình, nhìn Đan Bưu thoạt nhìn tâm không nhỏ, nhưng lại biểu hiện ra đối với ai cũng lễ độ cung kính, là một nhân vật khó chơi.
Mộ Băng Đồng nói:
- Miệng của cô đúng là không biết tự chủ, tôi xem cô lành sẹo thì quên đau, mấy ngày trước người muốn chết lại là ai.
- Cuộc sống mới của tôi đã mở ra, phải có mục tiêu mới.
Mạnh Khiết hoàn toàn không nghe những lời của Mộ Băng Đồng vào trong tai, đem lời của Tần Mục lặp lại một lần, sau đó kêu lên một tiếng, nói:
- Không được, nếu cần chặt đứt toàn bộ tôi không thể tiếp tục có liên hệ gì với quá khứ, tôi quyết định xuôi nam.
Sắc mặt Mộ Băng Đồng suy sụp, ai oán nhìn Mạnh Khiết không nói gì thêm.
Giờ phút này sắc mặt Tần Mục không tốt lắm, là Hàn Tuyết Lăng gọi điện cho hắn. Hiện tại Hàn Đại Bình đã có động tác, bắt đầu sử dụng bộ đội trực thuộc đem một số người quân quản. Hôm nay Hàn lão gia tử nổi giận đùng đùng quay về Hàn gia đại viện, đến giờ này vẫn chưa về. Nội đấu của Hàn gia đã xảy ra công khai, dù Hàn Tuyết Lăng không nhìn ra manh mối bên trong, có Vạn Phương ở cạnh đương nhiên tìm hiểu được chút tình huống. Nàng không có hứng thú với việc tranh đoạt thế lực của Hàn gia, duy nhất lo lắng chính là sức khỏe của Hàn lão gia tử.
- Tần Mục, hay anh qua bên kia nhìn xem?
Hàn Tuyết Lăng do dự hồi lâu, rốt cục nói ra lời này.
Tần Mục cười khổ, hiện tại hắn đến Hàn gia đại viện đây không phải tự tìm khó chịu hay sao, bên kia đã sấm gió từng trận, hắn đi qua chính là làm bia ngắm. Hắn không ngừng an ủi Hàn Tuyết Lăng, nói cho nàng biết Hàn lão gia tử từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, sẽ không có động tĩnh gì đâu. Những lời này nói ra chính hắn cũng không tin, thật sự là nói không có chút căn cứ vững vàng.