Thanh Quan

Chương 882 : Tâm Hướng (1)

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


Vân Băng vùi đầu vào lòng hắn, ấp úng hỏi:



- Đây đều do anh kế hoạch sẵn đi? Nhưng lần này đi ra ngoài, chỉ sợ anh không lấy được vị trí trọng yếu, nhiều lắm là một nha môn nước trong.



Tần Mục cười hắc hắc:



- Nha môn nước trong cũng tốt, bình thường đều là làm hiện thực.



Vân Băng véo hắn, gắt giọng:



- Anh nha, nói chuyện không chút đứng đắn, nha môn nước trong tuy làm hiện thực, nhưng bị gông cùm xiềng xích là nhiều nhất. Anh đó, thật không biết anh khờ thật hay là giả ngốc.



Tần Mục cười ha hả, trong thanh âm mang theo vài phần hài hước:



- Muốn đem anh đặt vào nha môn nước trong phụng dưỡng người già, ý nghĩ này nên bỏ qua đi. Tiểu Băng, em không phải vừa mới hỏi anh, không biết anh dựa vào cái gì mà có tin tưởng lớn như thế, đem báo cáo đưa lên sao?



Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó dùng ngữ khí dị thường trấn định nói:



- Gió lốc tài chính chỉ sợ lập tức cần tiến đến. Bản thân anh hi vọng việc xử phạt anh cần nhanh chóng đưa xuống mới tốt, bằng không đợi đến khi tài chính gió lốc đi tới, còn muốn chạy cũng khó khăn.



Tối hôm sau, Cao Phái từ Bắc Liêu trở về, hắn để tài xế lái xe trực tiếp về nhà, hơn nữa không dùng tòa giá đặc biệt của hắn, chuyện này càng bí mật càng tốt.



Tần gia đại viện vẫn xanh mướt mắt, tuy rằng tạm thời lão gia tử không còn ở lại nơi đây, nhưng vẫn có người thường xuyên quét tước. Tần Mục gặp mặt Cao Phái trong tiểu viện, biểu tình hai người đều thả lỏng.



Vừa gặp mặt, Cao Phái đã thật vui vẻ đánh Tần Mục một quyền, sang sảng cười nói:



- Tiểu tử, thật giỏi, so sánh với cháu dượng đã già rồi.
Cao Phái cười ha ha, khoát tay nói:



- Đó là vì tạm thời hắn còn chưa có người sử dụng ở Cửu Giang, bồi dưỡng dòng chính của mình rất bức thiết. Đừng xem hiện tại Cao Bằng đã được xem trọng, nhưng qua một thời gian, chỉ sợ muốn tiến thêm một bước thật khó khăn, người nọ chắc sẽ không xem trọng người của Tần hệ đâu.



Tần Mục lắc đầu nói:



- Thất ca cũng không tính là người của Tần hệ, cháu vẫn cho rằng giữa phe phái không có ngăn cách gì quá lớn, đều làm việc vì dân. Chỉ cần chiến tích hiện thực đi ra, cho dù là phe phái không thúc đẩy, vẫn sẽ có người nhìn thấy.



Lời này của Tần Mục có điểm nâng Cao Bằng, Cao Phái nghe xong thật cao hứng. Hắn biết trọng lượng của con mình nặng bao nhiêu, thủ đoạn cùng trí tuệ kém hơn Tần Mục, nhưng Tần Mục nâng đỡ như vậy vẫn làm hắn cảm giác thật thoải mái, thở dài:



- Cao Bằng nặng mấy cân mấy lượng, dượng biết rõ, so sánh với cháu, kém xa đâu.



Tần Mục vội vàng khoát tay, nói:



- Thất ca lão luyện thành thục, nếu không phải cháu thường xuyên gây chuyện thị phi, cháu chỉ đồ nhất thời thống khoái, thất ca luôn ổn vững đánh chắc, so sánh cháu vẫn rơi xuống hạ phong.



Lời này làm Cao Phái hết sức thoải mái, tự nhiên lại khích lệ Tần Mục một trận.



- Thế nào, qua không được vài ngày chỉ sợ cháu lại bị đánh quay về địa phương, bị trách mắng điều động có thể sẽ không làm được chức vụ gì tốt đâu. Có phải nên chuẩn bị quay về Bắc Liêu, đi tới Đằng Long, bên kia đều là người quen biết cũ của cháu. Quý Thu là một nhân tài, sát phạt quyết đoán, giảm đi thật không ít tâm tư cho dượng, đem Đằng Long chặt chẽ nắm lấy. Cháu đi qua làm phó chủ tịch cũng rất tốt.



Tần Mục cười khổ nói:



- Phó chủ tịch hai mươi bảy tuổi? Dượng ba, dượng thật quá xem trọng cháu, nếu cháu thật sự đi lên, người khác không nói trước, chỉ sợ có một vị đại lão đã chướng mắt.



Ánh mắt hắn nhìn về phía bắc, cười hăng hắc.