Thanh Quan
Chương 1026 : Đấu võ thái cực quyền (2)
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
- Tôi thấy, không lâu nữa cậu sẽ lên chức.
Trương Tử Bình cười ha ha chúc mừng.
Đây không phải là tin tốt, cũng không phải là tin xấu. Tần Mục tỏ ra rất lạnh nhạt với chuyện này, thay đổi đề tài, hỏi:
- Trương đại thiếu, anh đừng cả ngày đặt tâm tư vào mấy chuyện đó, mực nước trong đó quá sâu, có rắc rối gì cứ giao cho người đời trước xử lý. Chúng ta chỉ nắm lấy công trình, lộ diện trước mặt các trưởng bối là đủ rồi, anh nên tập trung sức lực vào công ty của chúng ta, làm thế nào nhét đầy tiền vào túi mình mới được.
Khi mới tới kinh thành, Trương Tử Bình luôn có tư thái của người ở trên nhìn xuống, sau khi hắn giao thủ với Tần Mục, lại trở thành nói chuyện ngang hàng, còn hiện tại, Tần Mục bắt đầu mơ hồ mang theo mùi vị chỉ điểm nói chuyện với Trương Tử Bình. Trương Tử Bình mơ hồ cảm giác được loại biến hóa này, nhưng vẫn thản nhiên đón nhận. Tại sao, vì tình thế của hắn không bằng Tần Mục. Hiện giờ Tần Mục thanh danh lên cao, không ít đại lão đã bắt đầu chú ý đến hắn, nếu kế hoạch thành phố thí điểm được thông qua, chưa nói đến chuyện Tần Mục làm ra thành tích có thể khiến các đại lão hài lòng, chỉ riêng phần vinh hạnh đặc biệt này cũng đủ để Tần Mục trèo lên bậc thang bước lên cao rồi.
- Chuyện của công ty cậu cứ yên tâm, hiện tại chúng ta có bao nhiêu tiền rồi cậu biết không?
Trương Tử Bình cười rất sảng lãng, tự nhiên nói ra:
- Tối thiểu tửu điếm của tôi còn không bằng.
Tần Mục nở nụ cười, nói:
- Trương đại thiếu chí khí kiêu ngạo, chút tiền kia cũng làm anh cảm khái? Chúng ta vẫn phải cố gắng hơn, tốt nhất là mở rộng ra nước ngoài, kiếm tiền của người nước ngoài.
Trương Tử Bình cười ha ha, nói với Tần Mục nhưng chuyện khác, nhất là diễm ngộ gặp trong quán rượu mấy ngày qua. Tần Mục nghe xong buồn cười không dứt, thản nhiên nói:
Hà Tinh cũng không nói tiếp, giống như có bí mật gì, chỉ nói với Tần Mục, Bạch Nhược Hàm hiện tại cũng gần ba mươi rồi, vẫn độc thân, phảng phất như đang chờ đợi một người nào đó. Vẻ chua chát trong lời nói của nàng, cho dù Tần Mục không cần lỗ mũi cũng có thể ngửi ra, thật sự không biết nói thế nào.
- A!
Một tiếng thét chói tai từ cửa truyền tới, Tần Mục vội ngẩng đầu, nhìn thấy Tina mặc đồ ngủ đẩy cửa phòng hắn, chạy đến trên giường hắn, vung chăn chui vào bên trong.
Đây là tình huống gì? Đầu óc Tần Mục như trống rỗng, ngay cả trong điện thoại Hà Tinh tức giận chất vấn tựa hồ cũng không nghe thấy.
Cho dù Tần Mục biết Tina kém mình rất nhiều tuổi, hiện tại cũng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng cơ thể của người phương Tây rõ ràng trổ mã rất sớm, nàng chui vào trong chăn hắn, tình cảnh bất ngờ này khiến hắn cảm thấy lúng túng. Hắn bối rối an ủi Hà Tinh mấy câu, sau khi cúp điện thoại, nói với Tina đang trùm kín mình trong chăn:
- Tiểu nha đầu, làm sao cô lại chạy đến đây, khuya lắm rồi, mau về ngủ đi.
Tina phát ra một tràng cười tràn ngập mùi vị, nắm chặt chăn, không chịu ló đầu ra. Tiểu nha đầu này mấy ngày qua rất vui vẻ, ngay cả nụ cười cũng chân thành hơn rất nhiều, không có nhiều tâm sự. Trò đùa hôm nay của nàng khiến Tần Mục không biết làm thế nào, cũng không cố gắng khuyên nhủ nàng nữa, mà đứng lên, chuẩn bị tìm Tây Môn Nhạn hỏi thăm.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Tần Mục tiện tay cầm lấy, chính là Lưu Đại Hữu. Mấy ngày qua Lưu Đại Hữu bị gọi đến cục thành phố mở mấy hội nghị, phần lớn là mang theo sắc thái khen ngợi. Lúc này hắn gọi điện đến có chút bất thường.
Tần Mục mở máy, bên kia Lưu Đại Hữu nghiêm túc nói:
- Tần bí thư, nhân viên thi công ở mấy chỗ chúng ta khởi công bị bắt đi.