Thanh Quan

Chương 1098 : Làm một con chó có tư tưởng (1)

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


Trong điện thoại truyền ra thanh âm tiếng cười lớn của Doãn Chiếu Cơ, trong tiếng cười trộn lẫn đủ loại cảm xúc, Tần Mục thấy nàng cười mãi không dứt, trong lòng lại dâng lên cảm giác chán ghét, gằn từng chữ:



- Doãn Chiếu Cơ, tôi hi vọng cô biết được cô đang nói chuyện với ai, mời cô chú ý cách làm của cô. Nếu như không tôi không ngại đem cô đuổi về Triều Tiên.



- Đưa tôi trở về, anh có thể sao? Nếu điều tra là ai dung túng người phụ nữ giả chết như tôi, còn không phải do hồng nhan tri kỷ của Tần chủ nhiệm? Anh nhẫn tâm để cho nàng lâm vào cục diện bị điều tra sao? Việc này không có khả năng, Tần bí thư là nam nhi có tình cảm sinh động mãnh liệt không phải sao. Cho nên hiện tại anh lập tức đem điện thoại giao cho Hàn Tuyết Lăng, tôi tới nói với nàng.



Tần Mục cầm điện thoại chuyển sang một bên, xác nhận hai người Hàn Tuyết Lăng không nghe được tiếng nói chuyện của mình, lúc này mới hạ giọng mang theo khẩu khí rít gào cả giận gầm khẽ:



- Doãn Chiếu Cơ, cô rốt cục muốn cái gì? Đòi tiền, tôi cho cô, cần nhà, tôi cho cô, cho dù cô cần thân phận hiển hách, tôi cũng cho cô. Nhưng Tuyết Lăng thật vất vả được nghỉ ngơi vài ngày, tôi không cho phép cô tới quấy rầy nàng!



- A, xem anh nói, giống như tôi bị anh bao nuôi vậy.



Tiếng cười của Doãn Chiếu Cơ tràn ngập cảm giác tao mỵ:



- Tần chủ nhiệm của tôi, anh nghĩ rằng tôi không có số điện thoại của Hàn Tuyết Lăng? Muốn anh đưa điện thoại cho nàng, vẫn là chiếu cố tâm tình của anh, tôi còn muốn gia nhập đại gia đình của anh đâu, đương nhiên cần bận tâm ý tưởng người giám hộ.



- Doãn Chiếu Cơ, cô biến thái!



Tần Mục căm giận mắng một câu, trực tiếp tắt máy.



Nhưng trong nháy mắt Tần Mục chợt nghe được thanh âm chuông điện thoại của Hàn Tuyết Lăng, hắn vội vàng chạy tới đang định ngăn cản nàng nghe điện thoại, đã phát hiện khuôn mặt tươi cười sáng rỡ của nàng nháy mắt biến thành mưa gió bạo vũ, đã trở nên dị thường âm trầm.



Văn Nhập Hải về tới trong nhà, vừa cởi áo, Trương Á chợt kêu lên, nghi hoặc hỏi:




- Nhưng trong vũng nước đục cũng không chấp nhận hoàn toàn trong sạch, anh cân nhắc rồi, chúng ta không thể tham tiền tài lớn, nhưng nếu có người tặng chút đồ vật không ảnh hưởng toàn cục, chúng ta thật có thể nhận lấy.



- Tỷ như đây? Hiện tại anh phải giải thích cho rõ ràng, đừng đợi có người tặng dây chuyền vàng cho em, anh lại nổi giận với em.



Trương Á nhắc lại chuyện trước đó, mang theo ý cười bướng bỉnh.



- Những đồ vật ghi giá công khai thì thôi đi. Anh nghĩ rồi, có người nếu muốn tặng một bộ đồ dùng cũ trong nhà, vẫn có thể nhận.



Trong mắt Văn Nhập Hải lóe ánh sáng.



- Hứ, cũng không đáng là gì, tiền mua đồ dùng trong nhà em còn có, đừng làm người chê cười mình nhặt lại đồ cũ trong nhà người ta.



Trương Á không đồng ý nói.



Văn Nhập Hải ha ha cười:



- Quy củ trên quan trường nếu em không lấy chút gì, người ta sẽ đề phòng em. Ai nói đồ cũ trong nhà là rác rưởi, em đem đồ dùng thời Đường triều dời về trong nhà xem, chỉ sợ em cũng luyến tiếc ngồi.



Trương Á như hiểu như không gật đầu, thật lâu mới sực tỉnh, thấp giọng hỏi:



- Anh nói là đồ cổ sao?