Thanh Quan

Chương 1102 : Lãnh đạo mắng anh là xem trọng anh

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


- Từ nơi này nhìn sang, Phổ Thượng, Phượng Minh, Kỳ Lân đều thấy được. Nhập Hải, anh xem theo cục diện xây dựng hiện tại, có điều gì muốn nói hay không?



Tần Mục đưa ra đề mục cho Văn Nhập Hải giải đáp.



- Hai năm qua việc xây dựng cùng khai phát các khu thật rõ ràng, nhưng mỗi lần đi làm, tôi cũng không tự chủ được đem bốn khu xem xét, bởi như vậy, tôi lại có cảm giác không nhịp nhàng, thật loạn.



Văn Nhập Hải dừng một chút, tiếp tục nói:



- Kiến trúc loạn, phân bố buôn bán cũng loạn, xây dựng nhà xưởng càng loạn. Nếu đem sản nghiệp phân công bố cục, tỷ như đem nhà xưởng ô nhiễm tụ tập cùng nhau, vậy càng lợi cho việc giải quyết nước thải, phí tổn càng tiết kiệm hơn rất nhiều.



Văn Nhập Hải không nói rõ những công trình xử lý ô nhiễm hoàn toàn không tốt, Tần Mục không khả năng không biết, mình cũng không nên nói ra làm mất hứng.



Tần Mục nở nụ cười, nhưng không hỏi vì sao, mà tiếp tục hỏi:



- Anh cảm thấy được nếu giao cho anh xử lý, anh sẽ làm sao quy hoạch bố cục bốn khu?



Vấn đề này có chút sâu xa, cho dù Văn Nhập Hải có tài cũng không nghĩ được chu đáo. Hắn suy nghĩ hồi lâu, thật cẩn thận nói:



- Tần bí thư, xin tha thứ tôi tài sơ học thiển, trong ngành trù tính chung ở đại học tôi bị thi lại nhiều lần.



Tần Mục cười sang sảng, hoàn toàn không còn chút bộ dạng tức giận vừa rồi. Hắn chậm rãi dẫn đường:



- Anh có thể đem bốn khu khai phát tưởng tượng thành một bánh ngọt lớn, bốn loại khẩu vị mặc người lựa chọn. Nếu người ngoài đến Châu Nghiễm, từ sân bay hoặc ga xe lửa đi ra, đầu tiên họ sẽ nghĩ đến cái gì?




Đem công tác đắc tội với người ném cho Văn Nhập Hải, trong lòng Tần Mục lại nôn nóng. Hắn đang định rời khỏi văn phòng ra ngoài một chút, điện thoại chợt vang lên. Hắn vội vàng lấy ra, không phải thanh âm của Hàn Tuyết Lăng, mà là giọng nói bại hoại của Quách Thiếu Đình:



- Tần đại thiếu, cứu mạng, tôi bị người ta bắt giữ.



Tần Mục cho rằng hắn đang nói đùa, không khỏi nở nụ cười:



- Quách đại thiếu anh chính là người không sợ trời không sợ đất, ngay cả lão nhị của Dương môn tam kiệt mà anh còn dám đắc tội, ai còn dám bắt giữ anh?



Quách Thiếu Đình thấp giọng than thở vài câu, lúc này mới rầu rĩ không vui nói:



- Tần Mục, chiêu bài của anh có phải là không dùng được hay không, tôi cùng một em gái ăn quán vỉa hè, bị thành quản bắt được, nói gì cũng bắt tôi nộp tiền phạt. Tôi đã báo tên của anh, anh đoán họ nói gì, họ nói bạn của Tần chủ nhiệm không thể ăn quán vỉa hè, con mẹ nó là logic gì vậy!



Tần Mục bật cười, vội vàng khuyên Quách Thiếu Đình nguôi giận, đem tiền phạt giao ra chẳng phải là đã xong. Thành quản có nhiệm vụ, chút tiền kia với Quách Thiếu Đình như mây khói, sao phải sinh ra nhiều chuyện như thế.



- Đây không phải vấn đề có tiền hay không, mà là vấn đề nguyên tắc, là vấn đề phong cách. Dựa vào cái gì bạn của Tần chủ nhiệm không thể ăn quán vỉa hè, thậm chí anh từng ăn cả mì cám của gia đình nghèo, nói ra anh lại không phải Tần Mục sao?



Đợi tới khi Tần Mục nhìn thấy Quách Thiếu Đình, mới hiểu được vì sao gọi mình đến. Nguyên lai Quách Thiếu Đình bị thiệt thòi, đôi mắt bị đánh bầm đen như gấu trúc, nhất định là hắn hung hăng với người ta nên bị giáo dục.



Mọi người đều nói thành quản không phải người, có người nói ba ngàn thành quản có thể đánh trận, những lời này đều có chút nói hơi quá. Tần Mục thừa nhận trong đội ngũ thành quản có không ít kẻ thô bạo, nhưng lúc trước khi đơn vị thành quản thành lập, ước nguyện ban đầu thật tốt. Cả một tòa thành thị, bị ném loạn bày loạn nhìn thật không giống ai. Chẳng qua trên làm dưới theo, phải xem mang binh là vị tướng quân như thế nào.



Quách Thiếu Đình vừa nhìn thấy Tần Mục lộ mặt lập tức nhéo lên cổ áo thành quản bên người, bộ dáng như ăn chơi trác táng, hất hàm ngẩng đầu, giống như mọi người đều thiếu tiền của hắn: