[Thánh Quốc Thần Thú Hệ Liệt] – Bộ 4 – Thần Hồn Điên Đảo
Chương 3 :
Ngày đăng: 21:23 20/04/20
“Hê hê, cái tên ngu đó! Muốn đuổi được Bản Đại thần? Kiếp sau cũng đừng hòng!”
Đại thần đắc ý dào dạt ôm tiểu mỹ nhân trong lòng bay đến cái tháp cao nhất trong thị trấn nhỏ.
“Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”
Thánh sứ nghi hoặc trừng mắt nhìn Đại thần.
“Thực hiện lời hứa của cưng a~”
“Cái gì? Ngươi… ngươi muốn ta ở chỗ này đối với ngươi… làm…”
“Khẩu giao.”
“Câm miệng!”
Cái tên *** ma này, hai cái chữ *** đãng vậy mà cũng nói ra khỏi miệng dễ dàng đến thế được!
“Câm miệng? Ta câm miệng cũng được thôi, nhưng cưng thì không thể đâu a… Đến đây nào, tiểu Vu sư, để “gậy thần” của Bản Đại thần thưởng thức mùi vị của cái miệng nhỏ nhắn của cưng na…”
“Phụt ~~ ha ha ha… Gậy thần? Ngươi quả thực là giống y chang cái loại gậy lừa đảo này đó!”
Thánh sứ nghe thế lăn ra cười nghiêng ngả.
Chưa từng thấy tiểu mỹ nhân lãnh đạm lạnh lùng cười to thoải mái đến thế bao giờ… Đại thần lập tức thất thần.
“Ngươi… ngươi nhìn ta cái kiểu gì thế…”
Thánh sứ thấy cái tên lưu manh này nhìn mình với ánh mắt “thâm tình” như thế, trái tim lập tức mất khống chế điên cuồng đập loạn!
“Ai nhìn cưng đâu? Ta… ta chỉ đột nhiên nghĩ rằng bộ dạng cưng ăn bổng bổng của ta nhất định rất *** đãng!”
Đại thần cố ý ra vẻ háo sắc, già mồm nói cứng.
“Câm miệng! Ngươi là cái đồ chẳng hiểu gì là yêu đương hết, trong đầu toàn là mấy thứ *** ô hỗn đản!”
Thánh sứ tức giận đến mặt đỏ ửng lên.
“Nói ít thôi cưng!”
Đại thần kéo cậu qua một bên, ép Thánh sứ quỳ trên mặt đất.
“Mau móc cây kẹo que vĩ đại cự phách của Bản Đại thần ra ăn đi!”
“Không muốn! Chết cũng không muốn!”
Thánh sứ quật cường liều mạng lắc đầu.
“Cái gì? Cưng là tiểu Vu sư chẳng biết giữ lời! Sao nói lại chẳng làm? Cưng xem bổng bổng của ta cương đến sắp vỡ rồi đây này!”
“Vỡ ra càng tốt! Đỡ nguy hại nhân gian!”
“Cưng~!”
Đại thần thấy dáng vẻ quật cường của tiểu Vu sư không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.
Cái nhóc cưng này, xem ra không mạnh tay không được ha, chỉ còn một phương pháp thôi.
Đại thần là hạng thông minh giảo hoạt, lập tức vờ vịt thở dài một hơi.
“Ai, quên đi… ta biết cưng ghét ta chết đi được mà… bất kể ta nghẹn tắc khí huyết mà chết, cưng cũng chẳng quan tâm đâu…”
“Cái gì?” Thánh sứ lập tức ngẩn cả người:
“Ngươi đừng có hù ta.”
“Ta nào có hù cưng? Cứu người vốn tổn hao rất nhiều khí lực, nhất là bây giờ ta thiếu mất ba phần hồn phách, càng lực bất tòng tâm… Nhớ cái lúc ta bế cưng bay từ trên lầu xuống không? Đó chính là bằng chứng…”
Thánh sứ nghe vậy mà kinh hãi trong lòng.
Lúc đó đúng là Đại thần có nghiêng ngả một chút xíu, lúc đó cậu đã thấy kì lạ.
Trời ạ, lẽ nào Đại thần sẽ bị tắc nghẽn khí huyết mà chết thật sao?
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ai, có nói cưng cũng chẳng giúp ta đâu…”
Thấy vẻ thống khổ của Đại thần, Thánh sứ đau đớn trong lòng, sốt ruột nói ngay:
“Ta giúp! Cái gì ta cũng làm giúp ngươi!”
“Thật sao?”
Đại thần trong lòng hí hửng mừng thầm nhưng trên mặt không hề lộ ra một tí gì, giữ nguyên vẻ khổ sở.
“Vậy phiền cưng giúp ta hút khí bị đè nén ra nha, ta… ta đối xử với cưng tệ như vậy, thế mà cưng còn lấy ơn báo oán… Tiểu Vu sư quả nhiên là tâm địa thiện lương, đầy lòng trắc ẩn a…”
“Kỳ thực ngươi cũng đối xử với ta cũng không quá tệ mà…”
Nhớ đến Đại thần tuy luôn làm chuyện khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng bình thường cũng đối xử với mình rất dịu dàng quan tâm.
Nửa đêm cậu hắt xì một cái, lập tức kéo cậu ôm sát vào lòng, còn dùng pháp lực tạo ra lửa, dường như rất sợ câu bị lạnh. Thánh sứ lơ đãng nở một cụ cười ngọt ngào, khiến Đại thần nhìn càng dục hỏa công tâm, không thể nhịn nổi!
“A a! Ta chịu không nổi rồi! Mau, mau giúp ta hút!”
Chẳng biết từ bao giờ một nam căn vừa to vừa cứng, còn nóng đến như sắp bốc hơi được đưa đến bên miệng… Thánh sứ lập tức mặt đỏ bừng như lửa.
“Ngươi… ngươi là đồ sắc ma!”
“Mau lên, ta sắp nghẹn chết rồi…”
Anh đứng lên cho Lôi Mãn Thiên nhìn rõ.
“Làm tư thế này, ngón giữa và ngón trỏ lắc lắc như vậy, cái này gọi là bí quyết thăng thiên, thích hợp cho những người mới học, sau đó, thân thể thả lỏng, bay lên không…”
Đại thần vừa nói, thân thể vừa nhẹ nhàng bay lên, hai chân rời khỏi mặt đất.
Lôi Mãn Thiên vẻ mặt sùng bái ngửa đầu nhìn, cố gắng ghi nhớ từng câu từng chữ Đại thần nói.
“Nếu như bay cao hơn, con người như ngươi sẽ phải sử dụng bí quyết khác, ví như… A!”
Bỗng nhiên, Đại thần đang ở giữa không trung thân hình đột nhiên chao đảo, nghiêng người xuống dưới.
Ùm! Đại thần ngã nhào xuống dòng suối nhỏ.
“Trời ạ ~~ Đại thần!”
Thánh sứ nhào đến nâng Đại thần từ suối dậy.
“Có chuyện gì thế này, sao ngươi lại…”
Cậu khiếp sợ nhìn máu tươi đang chảy ra từ khóe môi Đại thần, cậu hít sâu một hơi:
“Ngươi, ngươi bị thương?”
Đại thần lắc đầu dường như muốn xoa dịu cậu, định nở ra một nụ cười thoải mái. Nhưng còn chưa kịp cười, sắc mặt anh đã trắng bệch, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
“Đại thần!”
Thánh sứ kêu lớn.
“Không có việc gì.”
Phun ra một ngụm máu xong, ngực không còn quay cuồng khó chịu nữa, Đại thần từ dòng suối lảo đảo đứng lên.
“Chỉ cần tìm ra được tiên đan, trở về thiên thượng, tình hình sẽ không còn nghiêm trọng nữa.”
“Ngươi… ngươi nói cái gì?”
“Sở dĩ ta nói ta không thể ở lại, vì thần lực của ta không được như xưa, tình hình ngày càng tồi tệ. Thật sự nếu không ăn tiên đan, ta sẽ chết.”
Gương mặt Thánh sứ lập tức tái nhợt hơn cả người chết.
Trách không được Đại thần vội vã quay về thiên thượng, thì ra…
Trước mặt nam nhân bấy lâu nay vẫn bên cạnh mình, kỳ thực mấy ngày qua đều cố gắng chịu đựng thống khổ khi mất dần thần lực sao? Thế mà, kẻ ích kỷ như ta vẫn chỉ quan tâm đến cảm giác của mình mà giấu giếm hết, xấu xa cố ý kéo dài cuộc hành trình của hắn.
“Tiểu Vu sư, cưng đừng bày ra cái mặt tuyệt vọng như thế, chẳng đẹp chút nào. Yên tâm, Bản Đại thần có thể chống chịu được đến cùng mà, chỉ cần tìm được Phi Dương cốc nơi cất giấu tiên đan trước khi thần lực của ta suy kiệt, ta sẽ trở về được nhà. Ai, đáng tiếc không biết cái Phi Dương cốc chết tiệt ấy ở cái chỗ nào.”
“Ta biết Phi Dương cốc ở đâu.”
Đại thần sửng sốt:
“Cưng biết?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, mấy ngày hôm trước cưng chẳng phải khẳng định rằng cưng không…”
“Ta…”
Thánh sứ không dám nhìn gương mặt khiếp sợ của Đại thần, chẳng dám quay đầu…
“Ta lừa ngươi.”
“Tiên đan?”
Lôi Mãn Thiên vừa kinh hãi vì Đại thần đột ngột ngã xuống, vất vả lắm mới hồi phục được tinh thần, lúc này bắt đâu hưng phấn hú lên:
“Sư phụ, người vừa nói chính là tiên đan ăn xong có thể biến thành thần tiên sao? Oa! Đúng là thứ tuyệt hay a! Sư phụ người dẫn ta cùng đi Phi Dương cốc nha, có được không? Sư phụ người đừng vứt bỏ đồ đệ nha!”
“Cút đi, không thấy Bản Đại thần đang nói chuyện với tiểu mỹ nhân sao? Ngươi đúng là con rệp phiền chết người…”
“Được rồi, chỉ cần ngươi không quấy rối, chúng ta sẽ mang ngươi đi cùng.”
Thánh sứ đột ngột đáp ứng.
Đại thần kì quái nhìn Thánh sứ.
“Phi Dương cốc…. Kỳ thực cách nơi này không xa lắm, nhưng mà trước hết phải vượt qua ngọn núi trước mắt. Thần lực của ngươi bây giờ suy kiệt, không thể tiếp tục tùy tiện dùng thuật phi thiên, có người này, trèo đèo lội suối… ít nhất… có thể giúp đỡ ít nhiều.”
“Cho ta đi cùng thật sao? Thật tốt quá! Cảm tạ sư phụ! Cảm tạ tiểu mỹ nhân!”
“Câm miệng! Tiểu mỹ nhân là cho ngươi gọi sao?”
“Nga, vậy cảm tạ đại mỹ nhân!”
“…”
Xác định xong phương hướng Phi Dương cốc, Thánh sứ và Lôi Mãn Thiên nâng Đại thần đang bị thương dậy, gian nan bước về phía ngọn núi phía xa.
_____________
*Miệng chó không mọc được ngà voi: Nguyên văn là “miệng chó không thổ được ngà voi.” Từ ‘thổ’ (吐) có nghĩa là ói, cũng có nghĩa nhổ; nhả; khạc; nói ra. Bạn Đại thần lúc sau có nói “ta thổ toàn lời chân thật”, mình đành xoắn nó thành nghĩa là mọc răng ngà, nói lời thực vậy:”>~
_________________
Bạn Đại thần chương này dễ thương ha:”}~ Cũng hơi pị ưa ó chứ X”}~
Ùi, bạn Vưn nhờ sự ủng hộ chưn tình và nồng ấm (?) cụa các tình iêu đã đỡ bịnh và lết lết lên được đệ up cái này. Từ giờ đến tết, nếu tình trạng sức khỏe cho phép mình xẹ up đều đặn và nhiều hơn. X”}~ Mình ngồi đợi pháo pông và hoa na ~XD~