[Thánh Quốc Thần Thú Hệ Liệt] – Bộ 4 – Thần Hồn Điên Đảo

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:23 20/04/20


Thời khắc hoàng hôn, trong rừng cây rậm rạp âm u, xuất hiện ba thân ảnh nặng nề lê bước.



“Còn xa không a? Mệt chết mất.”



“Câm miệng! Muốn thăng thiên mà còn lắm mồm vậy à, lải nhải nữa là ta không mang ngươi đi tìm tiên đan đâu.”



“Được được, ta không nói nữa, đừng có không mang ta đi mà. Người ta chẳng qua chỉ là mệt quá thôi mà~”



Thánh sứ cũng đã mệt mỏi rã rời đến không muốn phí sức mắng cái con rệp chết tiệt ấy nữa.



Mệt thật…



Nhất định là bị cái thói dùng phép phi thân của Đại thần dạy hư rồi, bình thường bị hắn ôm trên trời bay tới bay lui, dù xa đến đâu, viu một cái là đến nơi, dễ dàng tự tại, hoàn toàn quên mất là con người trèo đèo lội suối gian nan khổ cực đến thế nào.



Nhưng mà, nếu như Đại thần ăn được tiên đan quay về thiên thượng rồi, bao nhiêu giờ phút sung sướng từ trước đến nay, sẽ vĩnh viễn thuộc về hồi ức.



Nội tâm Thánh sứ tràn đầy chua xót, lặng lẽ liếc mắt nhìn Đại thần bên cạnh. Từ khi biết Thánh sứ hoàn toàn lừa dối mình, Đại thần trở nên vô cùng trầm mặc.



“Rốt cuộc là còn xa lắm không a~?”



Lôi Mãn Thiên yên lặng chưa đầy nửa phút lại bắt đầu làm nhàm.



“Sắp đến nơi rồi, từ chỗ này đi xuống dưới chính là Phi Dương cốc.”



Thánh sứ thấp thỏm bất an liếc mắt nhìn Đại thần.



Cho dù nghe câu Thánh sứ vừa nói, gương mặt Đại thần vẫn không nhìn ra được tâm tình.



Hắn nhất định hận mình gạt hắn đến chết đi, nhất định vậy.



Bất quá cũng phải, nếu mình là người bị gạt, nhất định cũng không tha thứ đâu.



Cái con người luôn luôn bên cạnh mình lại là một kẻ lừa đảo đáng ghét, ai mà tha cho được chứ?



Nghĩ đến Đại thần sẽ vĩnh viễn ghét mình, Thánh sứ thấy trái tim mình như sắp tan nát hết.



Nhưng mà làm sao được? Ai kêu mình làm cái chuyện độc ác như vậy đi? Chỉ có điều mình không biết, bị Đại thần ghét, lại đau khổ đến vậy.



Bước những bước đi ngày càng nặng trĩu, bọn họ cuối cùng tiến nhập Phi Dương cốc.



Không hổ là nơi cất giấu tiên đan, trong cốc bốn mùa đều là xuân. Trên đất nở đầy hoa tươi, trên đầu chim chóc chuyền cành líu ho hót.



Đi một hồi, bọn họ liền thấy phía trước có một hang đá thật lớn.



Cái hang đá này bình thường tự ẩn tàng, chỉ khi nào cảm thấy được linh khí của thần tiên mới tự hiện ra. Tuy rằng Đại thần đã vô cùng suy yếu, nhưng hang đá này vẫn nhận ra được linh khí của hắn.



“Xem ra nhất định đây là nơi cất giấu tiên đan rồi~!”



Lôi Mãn Thiên kích động chỉ vào thạch động, gào toáng lên tựa như phát hiện ra đại lục mới.



Thánh sứ cũng nghĩ như hắn: “Chắc là đúng rồi, chúng ta mau đi vào.”



Nhất định phải để Đại thần mau chóng ăn tiên đan, nếu không hắn sẽ không trụ được nữa.



Thánh sứ bước nhanh về phía trước vài bước, đột nhiên cảm thấy có gì không phải, thì ra Đại thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không bước theo.



“Tiên đan ngay bên trong, cố gắng thêm chút nữa.”



Thánh sứ chạy về trước mặt Đại thần: “Nhanh lên, nếu ngươi không đi được ta cõng ngươi đi.”



Thánh sứ vừa nói vừa ngồi xổm xuống.



Đại thần bỗng nhiên kéo tay cậu, Thánh sứ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.



“Ta có việc muốn hỏi cưng.”



Thần sắc ngưng trọng của Đại thần, Thánh sứ chưa bao giờ thấy qua.



“Chuyện gì?”



“Vì sao cưng muốn lừa ta?



Tuy rằng biết Đại thần một ngày nào đó sẽ chất vấn mình, nhưng Thánh sứ thấy trái tim mình đập hẫng một nhịp.



Áy náy, ngượng nghịu và ân hận như núi đè nặng trong lòng cậu.



Thánh sứ không nói nổi nên lời



“Vì sao?”



“…”



“Vì cưng ghét ta?”



“…”



“Vì cưng hận không thể cho ta chết ngay lập tức?”



“Không! Không phải!”



Thánh sứ vội vã lắc đầu.



Sao mà cậu có thể muốn Đại thần chết đi cho được?



Nghĩ đến việc Đại thần sẽ chết, cậu nghĩ mình sắp hồn phi phách tán mất rồi, nếu có thể, cậu tự nguyện để mình chết thay, còn hơn là để Đại thần biến mất.



Từ lâu lắm rồi… Đại thần đối với cậu, cũng đã là vô cùng, vô cùng quan trọng, quan trọng đến không nỡ dứt bỏ…



“Vậy sao cưng muốn lừa ta?”



Thánh sứ bối rối cắn chặt đôi môi duyên dáng, gần như bật máu.
“Vậy còn thân thể của ngươi? Có cái chuyển biến xấu gì không?”



“Đương nhiên không đâu, ta đã ăn bổ lực tiên đan rồi.”



Đại thần suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu.



“Bất quá cưng phải đền ta, ngày nào ta chưa quay về được thiên thượng thì ngày đó cưng phải bên cạnh ta.”



“Ân, ta đồng ý.”



“Cái gì? Cưng đồng ý?”



Thương lượng dễ như vậy sao?



Dại thần kinh hỉ đến trố mắt ra.



Thánh sứ không thèm quan tâm, hình như, mình lần đầu tiên biểu hiện “dã tâm” của mình trần trụi như thế trước mặt Đại thần.



“Làm gì mà trố mắt ra nhìn ta như ngố thế hả? Không muốn ta bên cạnh, nói thẳng đi.”



Thánh sứ trừng mắt lườm Đại thần đang ngẩn ra nhìn mình.



“A! Cưng gật đầu rồi, đừng hòng quỵt nợ! Nói ra rồi là tính đó nha, không được nuốt lời!”



Nhắc đến không được nuốt lời, bọn họ chợt giật mình nhớ ra cái tên Lôi Con Rệp, tuy rằng rất là ồn ào, nhưng không có hắn hỗ trợ lúc băng rừng vượt suối, sợ cũng chẳng dễ dàng đến thế.



“Sao không thấy con rệp ấy đâu?”



“Không biết, vừa nãy hắn còn ở trong sơn động, không phải sợ quá lăn ra ngất đấy chứ?”



“Ta không thèm lãng phí thời gian dạy hắn cái gì mà thăng thiên thuật, thà dạy cưng trong phòng thuật còn hơn!”



“Không thể như vậy, ngươi là thần tiên, sao lại nói rồi nuốt lời?”



Thánh sứ nói một cách nghiêm trang.



“Ai…”



Nhớ tới cái lời hứa đó, Đại thần lập tức phiền muộn, sao mà anh ngờ được rằng con rệp đó đuổi kịp anh a?



Nếu như từ nay về sau ngày nào cũng bị con rệp này bám lấy, lải nhải sư phụ sư phụ liên hồi…



Í! Có rồi!”



Mắt Đại thần sáng rực.



“Ta biết rồi! Đem hồi thiên tiên đan cho hắn ăn là được?”



“Cái gì?”



“Trong hộp ngọc có hai hạt tiên đan, bổ lực đan Bản Đại thần ăn rồi, còn một viên hồi thiên đan, ăn xong có thể trở về thiên đình. Dù sao Bản Đại thần phải ở lại nhân gian tu luyện linh lực, bây giờ chẳng dùng được, để hắn ăn trước đi. Vừa hay, chẳng phải hắn nói muốn đi dạo trên thiên đình sao?”



“Hắn khác ngươi a, hắn là con người, ăn tiên đan là bay thẳng lên thiên đình được sao?”



“Đương nhiên không thể, trước khi ăn tiên đan, phải luyện nội công ba năm, bằng không….”



“Sư phụ~!”



Đại thần còn chưa nói xong, Lôi Mãn Thiên dạt dào hưng phấn từ sâu trong sơn động chạy ra.



“Sư phụ, người ăn tiên đan xong chạy nhanh thế, các ngươi đánh đuổi linh xà đi rồi hả? Quá tuyệt vời, ta còn sợ nó núp trong cái cửa động này chờ ta ra ngoài ấy~”



Đại thần ho khan một tiếng, cố ra vẻ sư phụ nói.



“Con rệp, a không, Lôi đồ đệ, sư phụ ngươi, cũng là Bản Đại thần đã quyết định đối xử tử tể với ngươi một tí, đưa một viên tiên đan cho ngươi ăn…”



“Đa tạ sư phụ, ta ăn rồi~”



“Cái gì? Ngươi ăn rồi?!”



“Đúng vậy, sư phụ cố ý để cái hộp lại bên trong a, vầy nếu không phải để cho ta ăn thì cho ai ăn đây? Đồ đệ phi thường hiểu tình ý của sư phụ, lập tức ăn luôn a~”



“Cái này… cái này…”



“Ăn ngon cực kì í, vị như chocolate vậy~”



“Nhưng mà…. Trước khi ngươi ăn hồi thiên đan, trước tiên ngươi phải…”



“Phải cái gì trước cơ~?”



“Luyện ba năm nội công trước.”



“Vì sao a~? Í? Ửm? A ~~~”



Lôi Mãn Thiên bỗng nhiên gào lớn một tiếng, cúi đầu nhìn xuống.



“OA~! Ta bắt đầu bay lên này! Sư phụ nhìn xem~! Ta bay lên này~! Ta thành tiên rồi~!”



Hắn vốn đang đứng ở cửa động, người vừa bay lên, thuận thế bay tuốt ra ngoài, từ từ lên cao. Thánh sứ và Đại thần ngẩng đầu, nhìn hắn vừa sung sướng vừa gào loạn, càng bay càng cao, cuối cùng thành một chấm đen bé tí teo…



__________________



Ái nha, bạn Lôi Mãn Thiên hồ đồ, cái giá bạn phải trả ko nhẹ đâu nhá =))~ rồi, tình đã tròn tình, nghĩa đã vẹn nghĩa ồi ~:”> ~ bây giờ, chỉ còn H nữa thôi ~ nguyên chương H còn lại của tôi *đấm ngực tức tưởi* ~



*toe toét* vầy ó các tình iêu, còn một chương nữa là chúng mình vẫy khăn vs bạn đại thần lưu manh và em thánh sứ ngây thơ khẩu thị tâm phi rồi. Đừng buồn *vỗ vai*. Hết chương năm, chúng mình sẽ gặp Nai con Phan Tuấn Vỹ chẳng chút cao to anh tuấn và Âu Dương Đạo Đức chẳng chút đạo đức tử tế, cho nên, đừng buồn nga ~X”}~



A, cụng đừng vì dư tế mà phũ đại thần mấy thánh sứ cụa người ta nha. Người ta nặng tình vs đôi này lắm ó. Là đôi đầu tiên người ta đọc của chị Dương ó ~:”}~



Ồi, mang rổ ra hứng bông na. Hêm biết được mấy pông. Chương trước ít quá hà ;___;~