Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 18 : Bắt đầu nảy sinh ý tưởng mới
Ngày đăng: 17:59 19/04/20
Edit: Ishtar
Hàn Tả Tả nhất thời nói không ra lời.
Mặc cho ai bị người khác lấy thái độ kiên quyết không cho cự tuyệt ở phía sau bảo hộ mình, đều không thể không cảm động.
Nhưng... Hàn Tả Tả tuy vô cùng cảm động, lại tồn tại chút cảm xúc mơ hồ không rõ.
Lang Hi bá đạo như thế, có thể hay không một ngày nào đó, cô không bỏ được sự bảo hộ của hắn? Có thể hay không có một ngày, bản thân cô đã quen với việc được người khác che chở, không thể nào lại quyết đoán mạnh mẽ như trước...
Tương lai sau này có rất nhiều biến cố có thể xảy ra, còn có chuyện tình phức tạp của Chu gia... Kết quả của cô và Chú Tư, hoàn toàn là một ẩn số.
trên hành lang trống trãi im lặng vô cùng, chỉ có Hàn Tả Tả thỉnh thoảng nhẹ nhàng hô hấp.
"Chú Tư..." Hàn Tả Tả nhẹ giọng nói, "Cám ơn lòng tốt của anh, em thực cảm động... Nhưng em càng muốn dựa vào năng lực chính bản thân mình, lần sau lại có chuyện như vậy xảy ra, anh không cần lại ra mặt giúp em, để em tự mình đối mặt. Em không muốn có người nói em chỉ dám trốn ở sau lưng anh, lại càng không muốn trở thành gánh nặng của anh."
Lang Hi thật lâu không nói lời nào, Hàn Tả Tả không khỏi có chút không yên, Chú Tư cũng là có lòng tốt, cô đây có phải rất không biết tốt xấu hay không?
Hàn Tả Tả cắn cắn môi, do dự hỏi: "Chú Tư, anh tức giận sao?"
"không." Lang Hi thản nhiên nói, "Tôi nghĩ, em nói nhiều như vậy, đều không phủ định lời của tôi, có phải đã thừa nhận Em là của tôi’ hay không." (~o~)
Hàn Tả Tả vô lực đỡ tường, suy yếu nói: "Chú Tư... anh có thể tập trung vào trọng điểm được không?"
Lang Hi "Ân" một tiếng, ngữ khí tuy rằng lãnh đạm, lại hàm chứa lý lẽ hùng hồn không cho phép phản bác: "Đây là trọng điểm."
Hàn Tả Tả sau một lúc lâu không nói gì, lại cảm thấy chút cảm xúc khó hiểu trong lòng trước đó bỗng dưng tiêu tan không còn.
Lang Hi không hề tiếp tục đề tài đó nữa, ngược lại hỏi: "Cuối tuần có về nhà?"
Hàn Tả Tả thở dài: "không về được, Tang Đồng mới phát hành album đầu tay, sau đó lịch trình được xếp kín mít không còn chỗ nào để thở, cuối tuần em còn phải đi theo cậu ấy đến thành phố khác tham gia một hoạt động."
Lang Hi trong giọng nói mang theo chút hờn giận: "Khi nào thì rảnh?"
Hàn Tả Tả biết cô công việc bận rộn khó tránh khỏi việc lơ là hắn, bất đắc dĩ nói; "Chỉ sợ trong tuần tới cũng chưa xong việc!"
Lang Hi không nói thêm nữa: "Gọi điện cho tôi."
Tang Đồng nịnh nọt cười: "Tả Tả, nói nghe một chút thôi, Tứ Lang kia của cậu rốt cuộc trông như thế nào nha?"
Hàn Tả Tả vốn không thèm để ý tới cô, nhưng bị nói trúng tâm sự, không tự chủ được nói: "Rất cảm giác an toàn, bộ dạng không tệ, hơi có chút cứng ngắc..."
Bất quá cứng ngắc thực đáng yêu.
Hàn Tả Tả nhớ tới bộ dáng Lang Hi mặt than, nhịn không được gợi lên khóe miệng.
"Ai nha ai nha, nhìn mặt cậu sắc xuân phơi phới chưa kìa!" Tang Đồng trêu ghẹo nói, "Lúc về hẹn ra cho tớ nhìn mặt nào?"
Hàn Tả Tả làm lơ nói: "Miễn bàn!"
Tang Đồng nóng nảy, đeo bmams cô cưỡng bức dụ dỗ đau khổ cầu xin.
Hàn Tả Tả thở dài: "không phải tớ không muốn... Tớ có lý doriêng, bây giờ còn chưa đến lúc, chờ sau này, tớ nhất định kể cho cậu nghe!"
Tang Đồng biết Hàn Tả Tả không nói nhất định có nguyên nhân đặc biệt, cũng không hỏi nhiều nữa, tựa lưng vào ghế ngồi ngẩn người, hồi lâu thì thào mở miệng: "Thích một người, rốt cuộc là cảm giác gì nha..."
Hàn Tả Tả vốn đã sắp ngủ, nghe vậy mơ mơ màng màng nói: "Ưm, chính là cậu trong lúc bất chợt nhớ tới anh ấy, sau đó bắt đầu một chuỗi nhớ nhung mà không biết tại sao..."
Hàn Tả Tả một lần nữa nhắm mắt lại, trong mơ màng nhớ lại chặn đường trở về nhà ngoại nghỉ đông lần đó.
Khi đó thời tiết lạnh lẽo rét buốt, chỉ có một mình Lang Hi bầu bạn suốt chặng đường, lại giống như nắng xuân ấm áp sưởi ấm lòng người.
Hành trình đã an bài đâu ra đó, khẩn trương bận rộn ngược xuôi, làm cho Hàn Tả Tả ngay cả thời gian hít thở cũng không có, càng đừng nói tận dụng cơ hội lần này đi thăm thú thành phố nổi danh về du lịch này.
Cho nên vừa về đến T thị, Hàn Tả Tả không nhấc người lên nổi nữa, nằm lỳ ở ký túc xá ngủ quên trời đất, đến khi tỉnh lại cuối cùng cũng cảm giác được bản thân sống lại rồi.
Bụng đói réo âm ỉ, trong ký túc giá một chút đồ ăn thừa cũng không có, Hàn Tả Tả đành phải thay quần áo xuống lầu, đến căn tin tìm chút gì đó lót bụng.
Giờ này chỉ còn quầy thức ăn nhanh mở cửa, Hàn Tả Tả gọi một tô mì gói, cho thêm hai quả trứng, vội vàng ngồi xuống ăn ngốn ngáo.
Vừa húp một muỗng nước mì, trước mặt liền xuất hiện một người.
Hàn Tả Tả ngẩng đầu, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, buồn bực mở miệng: "Tô Tấn, cậu chui lên từ đâu thế?"